Tư Mộ Hàn nhíu mày nhìn cô.
"Tôi có thể tự nấu."
Tư Mộ Hàn giang tay ra: "Vậy cô đi đi."
Nguyễn Tri Hạ cắn ngón tay, rất là đáng thương nhìn anh: "Nhưng mà tôi sợ.."
Bị anh hù dọa như thế, giờ cô làm gì dám xuống lầu một mình đâu chứ!
Hơn nữa tiếng gió vù vù bên ngoài cứ vang lên, giống quỷ khóc sói tru, cực kỳ kinh khủng.
Cô nhát gan, thật sự không dám một mình đi tới đi lui trong căn biệt thự lớn như vậy.
Cô thật không hiểu, làm căn phòng lớn như vậy làm gì chứ, khiến cho xung quanh vắng ngắt, ban đêm cô căn bản không dám ra ngoài.
Tư Mộ Hàn: "..."
"Tôi đi cùng cô."
Nể tình cô bị dọa sợ, anh sẽ tốt bụng đi theo cô xuống dưới.
Nguyễn Tri Hạ mừng rỡ nhướng mày, khóe miệng cong cong, hai hàng lông mày cũng nhiễm ý cười.
"Vậy thì chúng ta đi thôi!"
Trong phòng bếp, Nguyễn Tri Hạ nấu mì, Tư Mộ Hàn ngồi trên xe lăn, hai tay chống cằm, đôi mắt nhắm lại lại, trông như đang ngủ vậy.
"Tư Mộ Hàn, anh có đói không? Anh muốn ăn bao nhiêu?"
Nguyễn Tri Hạ vừa cắt hành, vừa hỏi người nào đó.
"Không đói."
Người đàn ông lạnh lùng đáp lại, sau đó tiếp tục ngủ.
"Tôi nấu mì ngon lắm đấy! Anh chắc chắn không ăn một chút à?"
Nguyễn Tri Hạ không muốn ăn một mình, ăn một mình chán lắm, vậy nên tiếp tục dụ dỗ anh.
Tư Mộ Hàn hơi mở mắt, nhìn người phụ nữ còn đang bận bịu một chút, nói: "Không ăn."
Nói xong, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Anh phát hiện trên người của người phụ nữ thật sự có phép thuật, chỉ cần có cô thì cho dù là ngồi anh vẫn có thể ngủ được.
"Không ăn ăn thì thôi."
Nguyễn Tri Hạ thấy người đàn ông không nể mặt mình như vậy, lập tức bất mãn chu mỏ.
Sau đó cô cúi đầu, tiếp tục nấu mì, không để ý đến người đàn ông nữa.
Mãi cho đến khi cô nấu mì xong, người đàn ông cũng không hề nói câu nào.