Nhưng cô bỗng hỏi anh có yêu cô hay không thì anh thật sự không biết.
Bởi vì bản thân anh cũng không hiểu thế nào mới là yêu.
Thấy Tư Mộ Hàn vẫn phải ngẫm nghĩ, Nguyễn Tri Hạ liền bật cười, cô hít sâu một hơi, kiềm. nén nước mắt ở đáy mắt lại rồi bình tĩnh nói: “Tư Mộ Hàn, anh không hề yêu em.”
Cô cười đau xót: “Nếu anh thật sự yêu em thì anh sẽ không giấu em chuyện gì cả.”
“Nếu anh yêu em thì anh sẽ không bao giờ không liên lạc trong suốt một tuần liền.”
“Nếu anh yêu em thì anh sẽ không để em một mình lo lắng sợ hãi suốt một tuần.”
Cô càng nói càng tủi thân, càng nói càng cảm thấy mình giống như một trò cười.
Cô vì anh mà nhớ da diết suốt một tuần, ngủ không ngon giấc.
Nhưng anh thì sao?
Anh vội đi tìm người phụ nữ khác.
Anh chẳng hề gọi một cuộc, thậm chí ngay cả tin nhắn cũng không có, như thể anh hoàn toàn biến mất khỏi thế gian vậy.
Cô cười đến mức chảy nước mắt rồi tự giễu: “Anh hoàn toàn không yêu em.”
Cô đã cố kiềm lại nhưng không thể kiếm được, nước mắt cứ rơi lã chã.
Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, thật khiến người khác phải đau lòng.
Tư Mộ Hàn không ngờ trong một tuần mình không có ở đây, cô lại suy nghĩ nhiều như thế.
Anh khó chịu ôm lấy cô giải thích: “Hạ Hạ, anh không có.”
“Không phải anh không liên lạc với em.”
“Mà là chỗ anh tới không có tín hiệu, anh thật sự không cố ý không liên lạc với em.
Nguyễn Tri Hạ nhất thời cười khẩy.
Anh cứ bịa nữa đi!
Một chữ cô cũng không tin.
Anh đi tới đâu mà ngay cả tín hiệu gọi điện thoại cũng không có?
Rõ ràng là anh đi tìm mối tình đầu nên mới không thuận tiện gọi cho cô.
GÌ mà không có tín hiệu.
Anh thật sự xem cô là con ngốc dễ lừa gạt lắm à?
Nguyễn Tri Hạ ra sức đẩy Tư Mộ Hàn ra: “Anh buông tôi ra! Chẳng phải hai chân bị tàn tật à? Anh còn đứng dậy làm gì?”
"Anh không buông. Anh không buông”
Tư Mộ Hàn đầu nỡ buông cô ra.
“Anh buông tôi ra!”
Cô dùng hết sức lực đánh vào lồng ngực Tư Mộ Hàn, nhưng chẳng hề có chút lực.
Tư Mộ Hàn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, rồi cúi đầu khẽ hôn lên môi cô nói: “Em đừng ly hôn nữa.”
“Hạ Hạ, sau này em không được nói hai chữ ly hôn này nữa.”
Nguyễn Tri Hạ tức đến mức cắn anh một phát ngay lập tức: Tên khốn nhà anh! Anh dựa vào cái gì mà bắt tôi phải nghe lời anh, anh đùa bỡn tôi rất vui đúng không?”
Cô sẽ không bao giờ tin tưởng anh nữa.
Người đàn ông này đùa bỡn cô như một con khỉ.
Tư Mộ Hàn cũng hơi bực bội.
Anh nâng mặt Nguyễn Tri Hạ lên bằng hai tay, rất sốt sắng quát: “Rốt cuộc em muốn anh phải nói bao nhiêu lần nữa, anh không có ý đùa bỡn em.”
Tại sao cô không thể bình tĩnh ngồi nghe anh giải thích?
Tại sao cô lại muốn nói những lời như ly hôn để tổn thương anh?
Trong mắt cô, niềm tin và danh dự của đàn ông gần như là số không ạ?
“Anh ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Nguyễn Tri Hạ ra sức đẩy Tư Mộ Hàn ra, nhưng chẳng thể nào đẩy ra được, cô tức đến mức đi thẳng ra ngoài.
Tư Mộ Hàn nắm lấy cổ tay cô, sắc mặt cũng trở nên ảm đạm: “Em muốn ầmĩ đến khi nào nữa?”
Nguyễn Tri Hạ bỗng quay đầu lại trừng mắt nhìn Tư Mộ Hàn, tức đến bật cười: “Tôi ầmĩ ư?”
“Ai ầm ĩ với anh hả?”
Cô không dám tin nhìn Tư Mộ Hàn.
Là do cô đang ầm ĩ ư?
“Đây là địa bàn của anh, nếu anh không chịu đi thì tôi đi là được chứ gì?”
Cô giận dữ lườm anh rồi nhíu chặt mày.
Cuối cùng Tư Mộ Hàn vẫn bại trận, thỏa hiệp nhìn cô nói: “Em ở lại đi, để anh đi ra ngoài.”
Ngoài việc nhân nhượng cổ thì anh còn có thể làm gì được?
Dù gì anh cũng có lỗi trước, trước tiên cứ để cô bình tĩnh đã rồi hẵng nói.
Tư Mộ Hàn bất đắc dĩ lắc đầu đi ra ngoài.
Tư Mộ Hàn vừa đi ra ngoài, Nguyễn Tri Hạ đã khóa cửa lại ngay.