Anh ta hao tâm tổn sức để đưa cô trở lại Hàng Thành, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
"Không có gì, anh chỉ muốn em xem Tư Mộ Hàn đang làm gì bây giờ thôi."
Mặc Thâm tà ác mím môi.
Nghe được lời này của Mặc Thâm, trong đầu Nguyễn Tri Hạ có cái gì đó chợt lóe lên, cô lập tức nhướng mày: "Là anh!"
"Anh đã gửi cho tôi bức ảnh ngày hôm đó ư?"
Mặc Thâm thẳng thắn thừa nhận: “Đúng là anh cho người chụp ảnh rồi gửi cho em, anh làm vậy là muốn nói với em, Tư Mộ Hàn không phải toàn tâm toàn ý yêu em, trong lòng cậu ta còn có người phụ nữ khác."
Nguyễn Tri Hạ nhíu đôi lông mày dài sẫm màu, đôi mắt trong veo nhìn Mặc Thâm có chút không hài lòng.
"Tư Mộ Hàn có yêu tôi hay không, trong lòng tôi biết rõ."
"Ngược lại là anh! Anh đã làm mọi cách để gửi cho tôi những bức ảnh này, bây giờ anh lại đưa tôi về Hàng Thành, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Mặc Thâm vẫn ung dung nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên, khiến anh ta càng nhìn càng thêm quỷ dị và mê hoặc.
"Hạ Hạ, đừng suy nghĩ lung tung, anh đưa em trở về là chỉ muốn em nhìn rõ bộ mặt thật của Tư Mộ Hàn thôi."
Nguyễn Tri Hạ nhìn về phía Mặc Thâm không nói nên lời: "Mặc Thâm, anh làm việc này thật sự không có ý nghĩa gì cả đâu."
"Nếu anh muốn nói với tôi Tư Mộ Hàn bây giờ đang ở cùng một người phụ nữ khác, vậy thì anh không cần phải làm điều này, tôi biết anh ấy đang ở cùng ai."
"Tư Mộ Hàn đã nói với tôi rồi, giữa tôi và anh ấy, không phải cứ vài ba câu khiêu khích của anh là có thể chia rẽ được chúng tôi đâu.”
Dù rất giận Tư Mộ Hàn nhưng cô vẫn tin tưởng anh 100%.
"Hạ Hạ, không có gì là tuyệt đối. Có lẽ Tư Mộ Hàn đã nói cho em biết cậu ta đang ở với ai, nhưng em có biết cậu ta thực sự làm như thế nào không?"
"Tôi không cần biết, tôi tin tưởng anh ấy!"
Nguyễn Tri Hạ không hề nghĩ ngợi mà đáp lại những lời của Mặc Thâm.
Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ bảo vệ Tư Mộ Hàn như thế, Mặc Thâm hơi buồn bực nghiến răng, anh ta từ bỏ ý định thuyết phục cô.
“Quên đi, cho dù anh nói thế nào, em cũng sẽ không tin, cho nên hiện tại anh không nói gì cả, anh sẽ dẫn em đi xem. Nếu xem xong mà em vẫn một mực tin tưởng bảo vệ cậu ta thì anh không còn gì để nói."
Mặc Thâm nói xong, trực tiếp kéo cô ra khỏi sân bay, rồi ngồi lên taxi.
Nguyễn Tri Hạ đang ngồi trong xe, cô ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng cảm thấy hơi phức tạp.
...
Vịnh Kim Sa ở Hàng Thành.
Một chiếc sedan màu đen lặng lẽ đậu trước một căn biệt thự kiểu căn hộ tinh tế.
Tư Mộ Hàn xuống xe, đi tới băng ghế sau, mở cửa sau, đón Đường Thanh Nhã ra ngoài.
Sau khi Đường Thanh Nhã xuống xe, nhìn nơi xa lạ này, cô ta vô thức kéo ống tay áo của Tư Mộ Hàn, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy rụt rè.
"Anh Mộ Hàn, đây là đâu?"
Viết gì đó
"Tiểu Nhã, đây là bất động sản riêng của anh, em có thể yên tâm sống ở đây, sau đó tiếp tục điều dưỡng sức khỏe."
Đường Thanh Nhã nghe ra ý của Tư Mộ Hàn, anh muốn cô ta ở bên ngoài một mình sao?
Đường Thanh Nhã lập tức nước mắt lưng tròng nhìn Tư Mộ Hàn, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi: "Anh Mộ Hàn, tại sao chúng ta không trở về nhà cũ?"
Cô ta đã từng sống trong ngôi nhà cũ.
Tại sao lần này anh Mộ Hàn không đưa cô ta trở về nhà cũ?
Đường Thanh Nhã rất sợ hãi, cô ta cảm thấy mình sắp bị vứt bỏ, trong lòng như có một khoảng trống không tên.
“Tiểu Nhã, bây giờ anh không tiện đưa em về nhà cũ, về phần nguyên nhân, hiện tại anh không thể nói rõ cho em được. Đừng lo lắng, ở đây rất an toàn, em sẽ không sao đâu.”
Tư Mộ Hàn nghĩ Đường Thanh Nhã sợ nên đã an ủi cô ta.
Đường Thanh Nhã vẫn nhìn Tư Mộ Hàn với vẻ mặt sợ hãi, hai tay cô ta đang xoa xoa như không có chỗ nào để đặt.
"Anh Mộ Hàn, em không muốn sống ở đây, em muốn ở bên anh."
Cô ta nói xong, nước mắt tuôn trào như cơn lũ từ thượng nguồn đổ xuống.
Nhìn thấy Đường Thanh Nhã như vậy, Tư Mộ Hàn rất đau đầu.
Có vẻ như anh không thích tính cách hiện tại của Đường Thanh Nhã cho lắm, điều này sẽ khiến anh cảm thấy cáu kỉnh.
Anh không phải là một người rất kiên nhẫn.
Nhưng Đường Thanh Nhã trở nên như vậy là do bản thân anh, anh đã nợ cô ta rất nhiều, nếu có thể thì anh muốn đền bù cho cô ta, cố gắng hết sức để bản thân quan tâm đến cô ta.
Viết gì đó
Chỉ là anh không thể nóng nảy với cô ta, bởi vì bác sĩ nói rằng không thể kích thích cô ta thêm nữa.
Chỉ là anh không thể nóng nảy với cô ta, bởi vì bác sĩ nói rằng không thể kích thích cô ta thêm nữa.
Tư Mộ Hàn chỉ có thể cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh và không mất kiên nhẫn.
“Tiểu Nhã, đây là căn hộ hiện tại anh đang ở, nếu không có việc gì, anh sẽ về ở, em có thể sống ở đây một thời gian trước đi. Sau khi anh giải quyết xong mọi việc, nếu muốn quay lại nhà cũ thì cứ quay lại, được không?"
Trong cuộc đời này, sự kiên nhẫn duy nhất của Tư Mộ Hàn có lẽ cũng chỉ có vậy.
Ngoại trừ Hạ Hạ, anh dường như không thể đối xử kiên nhẫn với bất kỳ người phụ nữ nào cả.
Đường Thanh Nhã dường như cũng biết mình làm sai nên lập tức ngừng khóc, giả vờ kiên cường nhìn Tư Mộ Hàn rồi gật đầu, bộ dạng rất đáng thương.
"Em xin lỗi, anh Mộ Hàn, là do em quá sợ hãi."
Cô ta lau nước mắt và nói.
Tư Mộ Hàn nhìn cô ta mà không nói gì cả.
Sau đó, cô ta hỏi một cách đáng thương: "Anh Mộ Hàn, anh thực sự sẽ không bỏ lại Tiểu Nhã đúng không?"
Tư Mộ Hàn chỉ cảm thấy trái tim có chút tắc nghẽn và hơi cáu kỉnh, nhưng vẫn cố gắng hết sức bình tĩnh trả lời: "Sẽ không."
Đường Thanh Nhã gật đầu ngay lập tức và ngừng nói.
Thấy vậy, Tư Mộ Hàn dẫn cô ta về phía căn hộ.
Trong khi đang đi, Đường Thanh Nhã đột nhiên phát ra một tiếng hét, Tư Mộ Hàn lập tức quay người lại.
Một bóng dáng mảnh mai ngã thẳng vào vòng tay anh.
Tư Mộ Hàn cụp mắt nhìn Đường Thanh Nhã đột nhiên ngã vào trong vòng tay anh, sắc mặt anh căng thẳng, vội vàng nắm lấy khuỷu tay cô ta, lo lắng hỏi: "Em không sao chứ?"
Đường Thanh Nhã áy náy ngẩng đầu: "Anh Mộ Hàn, em không sao."
Vừa nói cô ta vừa cụp mắt nhìn mắt cá chân, chân hơi đau, hình như bị trầy rồi.
"Cẩn thận một chút."
Sau khi Tư Mộ Hàn đỡ cô ta đứng thẳng, anh dặn dò cô ta rồi sau đó rút tay lại, đứng cách cô ta một bước.
Đường Thanh Nhã nhìn bàn tay của Tư Mộ Hàn đột nhiên kéo ra, thấy anh dường như đang cố gắng tạo khoảng cách với cô ta, trong lòng cô ta cảm thấy trống rỗng vô cùng, trên khuôn mặt của cô ta như chứa đựng một tia mất mác.
Nhưng chỉ trong chốc lát, cô ta khôi phục lại vẻ bình tĩnh, đứng thẳng dậy và giả vờ như không sao mà đi về phía trước.
Tuy nhiên, khi vừa bước đi, mắt cá chân đau nhói, cô ta đau đớn rên rỉ: "Aaa..."
"Đau quá."
Đường Thanh Nhã cúi xuống vuốt ve mắt cá chân, nước mắt đau đớn chực trào ra.
"Chuyện gì vậy?"
Thấy Đường Thanh Nhã đột nhiên cúi xuống vuốt ve mắt cá chân, Tư Mộ Hàn lập tức tiến lên hỏi.
“Anh Mộ Hàn, chân em hình như sưng lên rồi.” Đường Thanh Nhã nước mắt lưng tròng nhìn Tư Mộ Hàn, khuôn mặt gầy gò lộ ra vẻ yếu ớt đáng thương.
Nghe vậy, Tư Mộ Hàn thoạt tiên cau mày, sau đó ngồi xổm xuống, ấn nhẹ vào mắt cá chân của Đường Thanh Nhã.
Cơn đau từ mắt cá chân khiến Đường Thanh Nhã hét lên.
Viết gì đó