Nguyễn Tử Nhu cô ta thấy không thoải mái thì Nguyễn Tri Hạ đừng hòng sống yên ổn!
Nguyễn Tử Nhu mở miệng, định mỉa mai Nguyễn Tri Hạ một chút.
Đột nhiên một chiếc xe thương vụ đắt tiền dừng lại trước mặt Nguyễn Tri Hạ, chỉ thấy cửa xe từ từ mở ra, một người với thân hình cao gầy nhưng lại rắn chắc đầy mạnh mẽ bước từ trên xe xuống.
Đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, mặc bộ vest màu đen, cao một mét chín cộng với không khí vô cùng mạnh mẽ, khí chất tốt, người đàn ông toàn thân tỏa ra vẻ kiêu ngạo lạnh lùng bước xuống xe, anh đứng trước mặt Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ vừa nhìn thấy người đàn ông liền tươi cười, ngọt ngào chào đón anh: “Anh yêu, sao giờ anh mới đến?”
Giọng nói của Nguyễn Tri Hạ không lớn mà cũng không nhỏ, vừa đủ cho âm hồn bất tán Nguyễn Tử Nhu nghe thấy.
Nguyễn Tử Nhu lập tức trợn tròn mắt kinh ngạc.
Cứ như không thể tin được rằng sau khi ly hôn với Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ đã nhanh chóng tìm được một người đàn ông chất lượng cao như vậy.
Mặc dù người đàn ông đó đeo mặt nạ nhưng khí chất toàn thân anh mang theo quý khí kinh người, cho dù ai nhìn vào cũng thấy đó là một người đàn ông tuyệt vời.
Đó là một nhân vật lớn có quyền cao chức trọng.
Nhất là ngay lúc này, anh đang giơ tay cưng chiều xoa đầu Nguyễn Tri Hạ, cảnh tượng đó thật sự khiến cho bao người ao ước, khiến người ta hâm mộ ghen tị.
“Đường hơi tắc, đợi lâu hả?”
Tư Mộ Hàn đè nén cổ họng, dùng giọng điệu đặc biệt cưng chiều hỏi Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ dựa vào ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dụi vào lồng ngực người đàn ông, cô nhẹ nhàng nói:
“Vẫn ổn, đợi thêm chút nữa cũng được, nhưng bên cạnh lại có con ruồi đuổi mãi không chịu đi, thật đáng ghét.”
“Con ruồi?”
Bàn tay đang đặt trên đầu cô của Tư Mộ Hàn đột nhiên dừng lại, anh thản nhiên nhìn liếc qua, ánh mắt chuyển đến sau lưng cô, lúc nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Nguyễn Tử Nhu đang nhìn Nguyễn Tri Hạ, anh sững sờ một chút, rồi mới nhận ra sự hiện diện của con ruồi nào đó.
Đôi mắt sâu thẳm nguy hiểm nheo lại dưới chiếc mặt nạ, anh vuốt tóc cô, giọng nói trầm thấp đen tối: “Sau này còn gặp loại ruồi này nữa thì cứ bảo vệ sĩ ném ra ngoài đi.”
Nguyễn Tử Nhu nghe hai người đằng kia nói bóng gió mỉa mai cô ta là con ruồi, sắc mặt cô tavô cùng khó coi.
Nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Nguyễn Tri Hạ đang dựa sát vào trong ngực của người đàn ông đeo mặt nạ có khí chất phi thường kia, khuôn mặt Nguyễn Tử Nhu tràn đầy bất bình nói:
“Vị này, người phụ nữ trong lòng anh là người có chồng cũ vừa chết đấy. Chị ta có thể thờ ơ với người chồng cũ đã chết của mình như vậ, thì chị ta cũng chẳng thật lòng với anh đâu. Anh đừng để bị chị ta lừa.”
“Nguyễn! Tử! Nhu!”
Nguyễn Tri Hạ thật sự không thể chịu nổi nữa, cô rời khỏi vòng tay của Tư Mộ Hàn, giơ tay lên định tát Nguyễn Tử Nhu một cái.
Nhưng vừa mới hạ xuống thì một bàn tay to lớn đã giam tay cô lại.
Nguyễn Tri Hạ sững sờ, ngước mắt nhìn về phía Tư Mộ Hàn với vẻ khó hiểu.
Nguyễn Tử Nhu thấy Tư Mộ Hàn ngăn Nguyễn Tri Hạ đang định đánh cô ta lại, trong lòng cảm thấy vô cùng đắc ý.
Cô ta nghênh ngang vênh váo nói:
“Vị này, tôi thật sự không thể đứng nhìn anh bị chị ta mê hoặc được, nên tôi mới…”
Nụ cười kiêu ngạo của Nguyễn Tử Nhu chưa hoàn toàn hiện rõ, bên tai bỗng vang lên giọng nói khàn khàn hơi khó chịu của người đàn ông kia, nhưng trong đó lại mang theo sự gợi cảm đặc biệt.
“Ngoan nào cục cưng, tay của em sao lại có thể dùng để đánh người được hả?”
Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ, trong mắt toàn là sự cưng chiều, anh cầm tay cô rút lại, cùng lúc đó, anh giơ tay lên, hung hăng tát một cái vào mặt Nguyễn Tử Nhu.
Bốp, Nguyễn Tử Nhu cảm thấy má bên phải của mình tê dại, lỗ tai ong ong ù đi, cô ta chóng mặt một lúc, suýt nữa là ngã lăn ra đất.
Nguyễn Tử Nhu ôm má, nhìn người đeo mặt nạ, toàn thân Tư Mộ Hàn tản ra sự lạnh nhạt sâu đậm khiến cô ta giật mình.
Dường như cô ta không ngờ rằng Tư Mộ Hàn sẽ đích thân cho cô ta một cái tát.
Bạn trai nhỏ mà Nguyễn Tử Nhu đưa đến thấy cô ta bị đánh, lập tức chạy từ đằng xa đến.
“Em yêu, em…”
Nguyễn Tri Hạ cũng sững sờ.
Cô còn đang buồn bực tại sao anh lại ngăn cản cô, ai ngờ anh lại tát cho Nguyễn Tử Nhu một cái.
“Không phải anh đã nói với em mấy lần rồi sao, chuyện đánh người như thế này thì đừng tự làm.”
Tư Mộ Hàn giận dữ liếc nhìn cô, như thể vô cùng không hài lòng về hành động của cô.
Nguyễn Tri Hạ chỉ cảm thấy trái tim mình trở thành một đống lộn xộn mềm mại.
Mặc dù cô thấy rất phản cảm về chuyện đàn ông đánh phụ nữ, nhưng Tư Mộ Hàn lại làm cho cô cảm thấy anh rất đẹp trai và ngầu.
Anh đang cố gắng thực hiện lời đã nói với cô, rằng cô là người phụ nữ anh yêu, là báu vật của anh.
Mặc dù đàn ông đánh phụ nữ là không tốt, nhưng cô không cảm thấy cái tát của Tư Mộ Hàn là sai.
Người ta cứ rủa bạn chết rồi, bạn cứ chịu đựng thì có còn là đàn ông không?
Chưa kể loại người như Nguyễn Tử Nhu phải cho ăn đòn mới được!
Không thể trách người khác được.
Ai bảo miệng cô ta thối như vậy chứ.
“Nhu nhi, em không sao chứ!”
Bạn trai của Tử Nhu lao đến, đỡ lấy Nguyễn Tử Nhu đang lảo đảo sắp ngã, vẻ mặt lo lắng nhìn cô ta.
Nguyễn Tử Nhu vừa thấy bạn trai của mình, lập tức nhào vào trong lòng anh ta, khóc lóc kể lể:
“Hoán Hoán, em bị người ta bắt nạt.”
Bạn trai nghe thấy Nguyễn Tử Nhu khóc lóc mách lẻo, cảm thấy như trái tim mình sắp tan nát.
Anh ta vừa dùng một tay ôm Nguyễn Tử Nhu, vừa tức giận nhìn Tư Mộ Hàn, bởi vì không cao như Tư Mộ Hàn nên nhìn Hoán Hoán có vẻ yếu thế hơn.
Anh ta ưỡn ngực, như muốn đòi lại công bằng cho bạn gái.
“Anh là một người đàn ông mà lại đi đánh phụ nữ, không thấy quá đáng sao?”
Tư Mộ Hàn không thèm để ý đến Hoán Hoán, trong mắt đều là sự khinh thường không hề che giấu, anh lạnh nhạt cười:
“Thứ tôi đã đánh là người à?”
Rõ ràng anh đánh một đống rác mà!
Nguyễn Tri Hạ lập tức ngước mắt nhìn Tư Mộ Hàn, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Thứ tôi đã đánh là người à?
Lời này đúng thật là ác độc!
Đó chẳng phải ngầm nói rằng Nguyễn Tử Nhu không xứng được gọi là người sao.
Hoán Hoán: “...”
Nguyễn Tử Nhu tức đến nỗi không thể khóc nổi.
“Hoán Hoán, anh ta dám nói người ta không phải người kìa!”
Nguyễn Tử Nhu lập tức giậm chân, khóc lóc mách Hoán Hoán.
Hoán Hoán cụp mắt xuống nhìn Nguyễn Tử Nhu, lúc đang định an ủi cô ta thì anh ta bỗng sững sờ.
Chỉ thấy khuôn mặt Nguyễn Tử Nhu đỏ bừng và sưng lên, lớp trang điểm ở mắt cũng lem nhem, lông mi phía trên đen sì một vùng nhìn như gấu trúc.
Không chỉ vậy, điều khiến cho Hoán Hoán không thể tin được là lúc Nguyễn Tử Nhu hít một hơi, cái mũi của cô ta như sắp rụng xuống vậy.
Gương mặt đó, càng ngày càng biến dạng, nói thẳng ra thì là xấu xí.
Vốn dĩ Hoán Hoán thấy Nguyễn Tử Nhu cũng khá xinh nên mới đồng ý làm quen, nhưng bây giờ anh ta chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét.
Nhớ tới mấy ngày đêm vừa rồi mình mây mưa mãnh liệt, ôm hôn khuôn mặt đó, làm cả người Hoán Hoán cảm thấy không khỏe.
Hoán Hoán đẩy Nguyễn Tử Nhu ra một cách đầy kinh tởm, tức giận mắng:
“Nguyễn Tử Nhu, không phải cô nói mình trong sáng tự nhiên, không hề động dao kéo sao? Vậy bây giờ cô nói tôi nghe xem, tại sao cái mũi của cô như kiểu sắp rụng xuống thế?”
Cái gì cơ?
Nguyễn Tử Nhu nghe vậy, lập tức sờ lên mũi mình, sau khi cảm giác không đúng lắm, cô ta phát điên hét lớn.
“A… Mũi của tôi, tôi vừa mới làm mũi!”
Nguyễn Tử Nhu lập tức la to lên, giống như một người đàn bà đanh đá chanh chua.