Sau khi nghe thấy tiếng khóc đau lòng của Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn càng ôm cô chặt hơn.
Môi anh vô tình hay cố ý cọ vào cổ cô, anh dỗ dành: “Hạ Hạ, đừng khóc.”
"Hạ Hạ của anh, đừng khóc."
Anh quay mặt cô lại, dùng nụ hôn an ủi cô: "Hạ Hạ, từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ vì người phụ nữ khác mà khiến em cảm thấy uất ức nữa."
Để bù đắp cho Đường Thanh Nhã và báo đáp ân tình cho cô ta, anh đã nhiều lần khiến người phụ nữ nhỏ bé của mình chịu uất ức.
Sẽ không nữa đâu.
Từ lúc anh vì cô ta mà bị thương, anh đã trả hết những gì anh nợ cô ta rồi.
Anh sẽ không vì cô ta mà khiến Hạ Hạ phải chịu một chút uất ức nào dù là nhỏ nhất nữa.
"Huhu…"
Nguyễn Tri Hạ nắm chặt cổ áo anh, để anh hôn cô, còn cô thì đang khóc nghẹn.
Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt cho cô, đôi môi mỏng ấm áp của anh lướt trên môi cô từng li từng tí, giống như một chú chó trung thành khổng lồ đang an ủi cô chủ đang tức giận và đau buồn của mình.
Dần dần, Nguyễn Tri Hạ cũng ngừng khóc.
Nhưng nhìn Tư Mộ Hàn đang liếm môi cô như một con chó, cô lại cảm thấy vui sướng không thể giải thích được.
Thấy cô cuối cùng cũng ngừng khóc, Tư Mộ Hàn đưa tay lau đi từng giọt nước mắt ướt át trên khóe mắt cô.
"Xem em khóc kìa, mắt đỏ hoe."
Nói xong, anh lại hôn nhẹ lên mắt cô.
Nguyễn Tri Hạ chớp đôi mắt ướt và nhìn anh với đôi mắt trong veo và ngây thơ.
“Em khóc còn không phải tại anh à.” Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, đôi mắt ướt át nhìn anh đầy trách móc.
Nhìn thấy vẻ ngoài đáng thương và uất ức của cô, Tư Mộ Hàn cảm thấy mình thực sự là một kẻ ác độc tày trời.
Thế mà anh lại khiến cô gái nhỏ của mình khóc.
Anh vội vàng dỗ dành: "Ừ đúng rồi, đều là lỗi của anh. Là anh làm em buồn, chọc giận em, anh đáng bị phạt, chờ anh khỏe lại, anh quỳ trên vỏ sầu riêng hay trên ván giặt, em thích cái nào anh quỳ cái đó được không?"
Nguyễn Tri Hạ bị anh làm cho tức cười với đề nghị quỳ gối trên vỏ sầu siêng hay ván giặt của anh.
Cô nín khóc mà cười: "Có thật không? Anh thật nguyện ý quỳ xuống sao?"
"Em nói quỳ là quỳ."
Tư Mộ Hàn cũng không lừa dối.
Nguyễn Tri Hạ từ u ám chuyển sang vui vẻ, cô ranh mãnh nhìn anh, trong mắt lấp lánh sự tính toán.
"Được rồi, chờ anh khá hơn thì cứ quỳ xuống cho em, đừng giở trò!"
Chỉ cần cô vui, quỳ trên sầu riêng và trên ván giặt có là gì đâu chứ?
Tư Mộ Hàn mạnh dạn hứa: "Được rồi, vợ anh có tiếng nói cuối cùng."
"Ngoan."
Nguyễn Tri Hạ đưa tay ấn khóe mắt, tâm tình sáng sủa như thấy trăng sáng sau khi xua tan mây đen.
“Vậy còn tức giận không?” Tư Mộ Hàn thăm dò hỏi.
Nguyễn Tri Hạ như gà mổ thóc mà gật đầu, cười nói: "Em không tức giận nữa."
"Vậy thì tốt rồi."
Tư Mộ Hàn an tâm ôm cô vào lòng.
Nhưng không đợi anh ôm, Nguyễn Tri Hạ đã giãy giụa đứng dậy.
Tư Mộ Hàn lập tức không vui, ôm chặt lấy cô không cho cô ngồi dậy.
Nguyễn Tri Hạ cau mày, khăng khăng muốn đứng dậy.
"Tư Mộ Hàn, nếu như anh buông ra, em sẽ tức giận đấy."
Những lời này vừa nói ra, Tư Mộ Hàn liền sợ hãi.
Anh lập tức buông cô ra.
Nguyễn Tri Hạ được tự do và đứng dậy.
Thấy vẻ mặt oán hận của anh, cô bất lực thở dài, cúi người hôn nhẹ lên môi anh.
"Trên người anh còn có vết thương, chờ anh hồi phục, em lại cho anh ôm, được không?"
Sau khi nghe những lời của Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, dọa anh giật cả mình, anh còn tưởng rằng cô vẫn còn giận anh.
Nhưng nghĩ đến chuyện chụp ảnh cưới bị hoãn lại, Tư Mộ Hàn vẫn cảm thấy mình đã khiến cô chịu uất ức.
Cũng may là anh đã cử người chuẩn bị cho hôn lễ rồi.
Ngay cả váy cưới, anh cũng đã cử người gửi size của Hạ Hạ ra nước ngoài, sẽ sớm có một chiếc váy cưới độc nhất vô nhị cho cô.
Tiếp theo, đã đến lúc thu lưới rồi.
...
Vết thương của Tư Mộ Hàn khá nghiêm trọng nên anh đã phải nằm viện một tuần.
Trong một tuần này, Đường Thanh Nhã đến mỗi ngày để cho thấy sự hiện diện của cô ta.
Nhưng đáng tiếc là lần nào Tư Mộ Hàn cũng vội vàng đuổi cô ta đi.
Thấy Tư Mộ Hàn sắp được xuất viện, nhưng anh cũng chưa nói với cô ta rằng muốn cô ta quay lại với anh, Đường Thanh Nhã không khỏi có chút lo lắng. Lợi dụng lúc Nguyễn Tri Hạ đi vắng, cô ta lẻn vào phòng bệnh của Tư Mộ Hàn.
Lúc này, vì Tư Mộ Hàn đã mấy ngày không tắm nên cơ thể anh rất ngứa.
Cuối cùng cũng tìm được lý do để cho Nguyễn Tri Hạ rời đi, anh vào phòng tắm và lau sơ người.
Bởi vì anh ở phòng bệnh của khu cao cấp, y tá căn bản sẽ không đến nếu anh không gọi.
Vì vậy, khi Tư Mộ Hàn bước ra, anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh người.
Đang đứng trong phòng bệnh, Đường Thanh Nhã nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm, cô ta vô thức nhìn sang.
Thấy vậy, cô ta chợt ngây ngẩn cả người.
Cô ta cảm thấy tim của mình sắp nhảy ra ngoài.
Cô ta chưa bao giờ thấy một anh Mộ Hàn như vậy.
Cô ta biết rằng anh Mộ Hàn rất đẹp trai, nhưng cô ta chưa bao giờ nhìn thấy thân hình của anh sau khi cởi quần áo.
Hóa ra mọi thứ đều rất đẹp và hấp dẫn.
Cơ ngực và cơ bụng không quá phát triển, vừa phải, không khiến người ta cảm thấy mạnh mẽ.
Cơ bụng săn chắc cũng rất khiêu khích.
Quan trọng hơn là…
Đường nét dọc theo cơ bụng bị che đi một nửa, khung cảnh dưới chiếc khăn tắm dường như lộ ra một sự cám dỗ chết người.
Đường Thanh Nhã nuốt khan nước miếng.
Cô ta bỗng hơi mong chờ, nếu ở cùng anh Mộ Hàn thì sẽ có trải nghiệm gì đây?
Bởi vì Tư Mộ Hàn cúi đầu đi ra, khi nhìn thấy trong phòng bệnh đột nhiên có thêm một người, nhịp tim của anh lập tức trở nên có chút lộn xộn.
Anh theo bản năng cho rằng là Nguyễn Tri Hạ: "Hạ Hạ, em nghe anh nói, anh chỉ là..."
Vừa định giải thích anh chỉ lau người chứ không tắm, khi ngẩng đầu lên thì thấy rõ mặt Đường Thanh Nhã, anh đột ngột dừng lại.
Tư Mộ Hàn nhìn vào đôi mắt trần truồng của Đường Thanh Nhã, sự u ám lập tức dâng lên trong đáy mắt.
Tư Mộ Hàn thực sự cảm thấy phản cảm trước hành vi không chào hỏi của Đường Thanh Nhã khi cô ta bước vào.
"Đi ra ngoài."
Tư Mộ Hàn hét lên mà không cần suy nghĩ.
Đường Thanh Nhã sửng sốt trước tiếng hét đột ngột của Tư Mộ Hàn.
Đôi mắt cô ta đỏ hoe, nhìn Tư Mộ Hàn, khẽ cắn môi, cơ hồ muốn khóc: "Anh Mộ Hàn, anh thật sự ghét em như vậy sao?"
Sự kiên nhẫn của Tư Mộ Hàn đã lên đến đỉnh điểm, anh không có tâm trạng nói nhảm với cô ta, anh lại lạnh lùng quát: "Tôi bảo cô ra ngoài, bây giờ, lập tức, lập tức!"
Anh chỉ về phía cửa.
Đường Thanh Nhã thực sự bị tổn thương bởi một Tư Mộ Hàn lạnh lùng như vậy.
Cô ta cắn môi, nắm chặt vạt áo, khó khăn đi về phía cửa.
Cô ta cũng là người có tự trọng, làm sao có thể mặt dày ở lại sau khi bị Tư Mộ Hàn đuổi đi một cách thờ ơ như vậy chứ.
Khi Đường Thanh Nhã đến cửa, đẩy cửa ra và định đi ra ngoài thì thấy Nguyễn Tri Hạ đang đi về phía này với hai chiếc túi trên tay.
Đột nhiên, một mưu tính lóe lên trong mắt cô ta.