Bởi vì không biết Tư Mộ Hàn muốn thuốc của hiệu gì, thế là mỗi một hiệu cậu ta đều mua một cái.
Để thuốc lên đầu xe, Quan Diêm thuận miệng hỏi một câu: "Cậu chủ, dạ dày của cậu không phải vẫn luôn rất tốt sao! Sao đột nhiên lại muốn mua thuốc dạ dày chứ?"
Nguyễn Tri Hạ nghe cậu ta nói như thế, vô thức nhìn về phía Tư Mộ Hàn.
Trên khuôn mặt chẳng bao giờ đổi sắc của người đàn ông đột nhiên hơi xấu hổ, ngay sau đó, anh lại tránh đi ánh mắt của cô.
Nguyễn Tri Hạ thấy vậy, trong lòng không hiểu sao như có một dòng nước ấm chảy qua.
Người đàn ông kiêu ngạo, rõ ràng là mua thuốc dạ dày cho cô, lại mạnh miệng bảo là mua cho mình.
Chẳng lẽ anh muốn xem thuốc dạ dày thành cơm mà ăn sao?
Ánh mắt thăm dò của người phụ nữ kia làm cho toàn thân Tư Mộ Hàn không được tự nhiên.
Anh không khỏi trút cơn tức giận lên đầu của Quan Diêm.
"Đột nhiên tôi đau bụng, không được à?" Tư Mộ Hàn lạnh lùng trả lời.
Bỗng nhiên bị trút giận Quan Diêm lúng túng sờ mũi, nghĩ thầm, có phải cậu ta nói điều gì đó không nên nói rồi không?
Sao cậu ta lại cảm thấy trong lời nói của cậu chủ dường như có chút thẹn quá hóa giận nhỉ?
"Còn không mau đưa thuốc cho tôi!"
Dường như là để chứng minh mình thật sự bị đau dạ dày, Tư Mộ Hàn nhìn Quan Diêm đòi thuốc.
"Vâng." Quan Diêm nhanh chóng nghiêng người sang, đưa thuốc vào trong tay người đàn ông ngồi phía sau.
Tư Mộ Hàn nhận bao thuốc dạ dày, tiện tay lấy một bình ra, mở ra, sau đó, uống xuống...
"Tư Mộ Hàn!"
Nguyễn Tri Hạ tận mắt nhìn thấy người đàn ông nuốt thuốc xuống, vô thức muốn ngăn cản, nhưng mà đã không kịp rồi.
Hầu hết của người đàn ông khẽ lên xuống, thuốc trực tiếp tiến vào trong dạ dày.
Nguyễn Tri Hạ tặc lưỡi một cái, người đàn ông này điên rồi phải không?
Không phải chỉ bị vạch trần thôi sao?
Đúng là vịt chết vẫn còn cứng mỏ mà!
Lại còn thật sự uống thuốc, mong là sẽ không có tác hại gì cả.
Tính cách khó chịu của người đàn ông khiến cho Nguyễn Tri Hạ có chút dở khóc dở cười.
Sau khi Tư Mộ Hàn nuốt thuốc xuống, mắng Quan Diêm: "Bảo cậu đi mua một ít thuốc dạ dày thôi, cậu lại mua cả một đống! Thật lãng phí!"
Nói xong, anh lại nhét hết thuốc vào trong ngực cho Nguyễn Tri Hạ: "Thấy cô thèm nên cho cô hết đấy!"