Cậu chủ làm việc đương nhiên là có lý do của cậu chủ.
Chỉ có điều cọng tóc, trông thể nào cũng thấy giống chất tóc của mợ chủ.
Như nghĩ đến điều gì.
Quan Diêm bỗng toát mồ hôi lạnh!
Anh ta vội vàng lui ra ngoài.
Quan Diêm rời đi rồi.
Tư Mộ Hàn ngồi một mình trong phòng làm việc rất lâu.
Trong gạt tàn trên bàn đã đầy ắp tàn thuốc.
Buổi sáng lúc Nguyễn Tri Hạ rời giường, hiển nhiên không có gì bất ngờ, toàn thân cô chua xót đau đớn.
Đặc biệt là nơi nào đó, lúc này cứ đau râm ran.
Đây là kết quả của việc không biết tiết chế.
Sao cô lại u mê hồ đồ, mặc cho Tư Mộ Hàn dính lấy chứ?
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sợ mình sẽ trở thành người đầu tiên trong lịch sử bị làm chết trên giường mất.
Tư Mộ Hàn mặc bộ đồ ở nhà màu xám đi tới, trong tay mơ hồ còn cầm cái gì đó.
Nguyễn Tri Hạ cũng không chú ý.
Vừa thấy Tư Mộ Hàn, cô liền tức giận nhếch môi: “Tư Mộ Hàn, chúng ta thật sự nên nói chuyện cho rõ ràng"
Sau này một tuần chỉ cho phép một lần thôi!
Tư Mộ Hàn ngồi xuống, nhìn cô: “Trước khi bàn, để anh bôi thuốc cho em đã."
Nguyễn Tri Hạ ngẩn ra một giây, sau đó hoàn hồn, nhất thời vẻ mặt đỏ bừng trừng Tư Mộ Hàn: “Không cần."
Bôi thuốc gì gì đó, tự cô có thể bôi.
"Ngoan, nghe lời."
Tư Mộ Hàn trực tiếp ấn có nằm về trên giường.
Nguyễn Tri Hạ theo bản năng ưỡn người, lắc đầu xấu hổ trừng người đàn ông, từ chối nói: "Tư Mộ Hàn, em không cần!"
Tư Mộ Hàn dùng hành động nói cho cô biết từ chối cũng vô dụng.
Nguyễn Tri Hạ Vô lực nằm trên giường, thật không biết nên nói cái gì cho phải.
Người đàn ông bá đạo này, không thể chừa cho cô chút không gian riêng tư sao?
Tư Mộ Hàn nói: “Anh xin lỗi, tối hôm qua là anh quá đáng"
Ngày hôm qua anh uống say, có hơi không khống chế nổi mình, cộng thêm...
Tư Mộ Hàn khó tránh khỏi có chút áy náy, bởi vì cảm xúc của mình không ổn định, nên đã
làm cô bị thương.
Người đàn ông thẳng thắn xin lỗi, ngược lại khiến cho Nguyễn Tri Hạ có chút xấu hổ.
Cô ồ... một tiếng, sau đó bổ sung thêm: “Xin lỗi gì đó thì thôi, về sau anh kiềm chế chút là được."
"Như vậy đi, sau này chúng ta làm một lần một tuần thôi."
Tư Mộ Hàn không chút do dự gật đầu, nói: “Được, một tuần, em nghỉ ngơi một lần."
Nguyễn Tri Hạ: "..."
Ai nói một tuần cô nghỉ ngơi một lần?
Cô rõ ràng nói một tuần làm một lần mad!
Người đàn ông này.
Thật đúng là đủ không biết xấu hổ.
Xuyên tạc ý của cô, lương tâm anh không cắn rứt sao?
"Tư Mộ Hàn, lương tâm anh không cắn rứt à?"
Tư Mộ Hàn khó hiểu nhìn cô: “Vì sao anh phải cắn rứt lương tâm?"
Nguyễn Tri Hạ cắn răng: “Bởi vì anh bắt nạt em mà!"
"Bắt nạt trên giường cũng bị coi là bắt nạt à?"
Người này còn có thể đàng hoàng nói chuyện với nhau không?
Tư tưởng có thể đứng đắn chút không?
"Tư Mộ Hàn, em phát hiện da mặt anh càng ngày càng dày đấy?"
Sắp dày hơn cả tường thành rồi!
"Vậy sao?"
Tư Mộ Hàn gật đầu: “Đàn ông da mặt phải dày mới tốt."
Da mặt mỏng chính là cái loại ẻo lả.
Nguyễn Tri Hạ lại không phản bác được.
Cô nằm ở đó, vẫn không nhúc nhích.
Người đàn ông còn đang bôi thuốc cho cô.
Mát lạnh, nhẹ nhàng lại khoan khoái.
Bỗng dưng cô lại có hơi khô miệng.
Nguyễn Tri Hạ chép miệng, buồn bực nói: "Tư Mộ Hàn, được chưa, em khát nước, em muốn uống nước."
Chỗ đó truyền đến cảm giác khác lạ khiến cô cứ thấy kỳ quái.
"Khát rồi sao?"
Tư Mộ Hàn ngước mắt nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm đầy ẩn ý.
Nguyễn Tri Hạ nhìn không hiểu, cô gật đầu, nói: “Vâng, khát, anh nhanh lên đi."
Tư Mộ Hàn híp mắt cười khẽ: “Không nhanh được."
Anh mang theo cảm xúc không rõ nói: "Anh mà nhanh thì em sẽ khóc đó."
Nguyễn Tri Hạ ngơ ngẩn nhìn anh: "?"