Chỉ sợ sinh ra, cô ấy còn chưa kịp gặp mặt thì đã bị ông cụ phái người mang đi rồi.
Có ý gì?
Vu Tiểu Manh đột nhiên nhìn Lãnh Thiếu Khiêm với vẻ bất an, trong mắt hiện lên sự cảnh giác: "Lãnh Thiếu Khiêm, anh nói như vậy là có ý gì?"
"Vu Tiểu Manh, nếu sau này cô còn muốn nhìn thấy đứa nhỏ thì hãy ngoan ngoãn cho tôi! Thu hồi tính toán trong lòng cô đi, cô cho rằng thật sự có thể đem đứa nhỏ rời khỏi Hàng Châu dưới cơ sở ngầm của ông già sao?"
Lãnh Thiếu Khiêm không muốn nói cho cô ấy biết những chuyện tồi tệ của nhà họ Lãnh.
Nếu đã định giữ đứa bé này lại, vậy anh ta cũng chỉ có thể chuẩn bị trước mọi chuyện.
Ngay cả khi cuối cùng chỉ có hai bàn tay trắng, anh ta cũng sẽ không bao giờ để con của mình sống như một công cụ để kiếm tiền của nhà họ Lãnh giống như anh ta.
Một thương phẩm đáng thương như vậy, một mình anh ta là đủ rồi.
Anh ta không thể để con mình giống anh ta, chỉ có thể là công cụ kiếm tiền.
Nhưng người phụ nữ ngu ngốc này thoạt nhìn đã biết cô ấy đang có ý tưởng tồi tệ gì, đừng có mơ làm xằng làm bậy.
Nếu không đến lúc đó, anh ta cũng không thể bảo vệ được cô ấy.
Vu Tiểu Manh chợt kinh sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh.
Cô ấy thực sự đã nghĩ đến việc dẫn con rời khỏi Hàng Châu, không ngờ kế hoạch của cô vẫn chưa thực hiện mà đã bị Lãnh Thiếu Khiêm nhìn thấu rồi.
Đôi mắt của anh ta làm bằng gì thế, làm sao anh ta có thể biết được cô ấy đang nghĩ gì?
"Sao anh biết tôi muốn dẫn con chạy đi?"
Vu Tiểu Manh nhất thời buột miệng mà nói ra những gì nghĩ trong lòng.
Lời vừa ra khỏi miệng, Vu Tiểu Manh hận không thể cắn đứt đầu lưỡi, mình nói cái gì vậy trời.
Lãnh Thiếu Khiêm ngước mắt lên, hờ hững liếc nhìn cô ấy. Người phụ nữ ngu ngốc này, nói cô ấy ngốc, cô ấy đúng là rất ngốc.
Thật sự là không muốn quan tâm tới cái người có chỉ số thông minh gần như bằng không này.
Lãnh Thiếu Khiêm cụp mắt xuống, tiếp tục ăn.
Vu Tiểu Manh lúng túng ngồi đó, không biết nên cười hay nên làm gì.
Cuối cùng, cô ấy dứt khoát ngồi xuống, giả vờ bình tĩnh ăn bữa ăn của mình.
Ngay khi cả hai im lặng, Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn đã đến bên cạnh họ.
"Manh Manh, thật trùng hợp, các cô cũng đang ăn ở đây à?"
Nguyễn Tri Hạ dẫn đầu chào Vu Tiểu Manh.
Vu Tiểu Manh đang ăn, nghe thấy giọng nói của Nguyễn Tri Hạ, không khỏi ngước mắt lên, nhìn thấy đúng là Nguyễn Tri Hạ, cô ấy không khỏi hưng phấn nắm cổ tay của cô.
"Hạ Hạ, sao cô lại ở đây?"
Sau đó dường như cô ấy đã phát hiện ra Tư Mộ Hàn bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, đột nhiên nhớ đến những gì đã xảy ra ở quán bar đêm đó, cô ấy không khỏi có hơi chột dạ mà cất tiếng chào: "Anh Hàn cũng ở đây à!"
Tư Mộ Hàn đeo mặt nạ, gật đầu với Vu Tiểu Manh.
Xem như đáp lại lời chào của cô ấy.
Lãnh Thiếu Khiêm nghe thấy lời này của Vu Tiểu Manh thì lập tức nhướng mày. Anh ta nhắc nhở: "Gọi anh Hàn cái gì, gọi anh ba."
Người phụ nữ của anh ta, không gọi Tư Mộ Hàn là anh ba mà gọi là anh Hàn thì ra thể thống gì nữa.
Vu Tiểu Manh trợn trắng mắt nhìn Lãnh Thiếu Khiêm, anh ba cái gìchứ.
Cũng đâu phải anh ba của cô ấy, cô ấy gọi thế làm gì?
Không thèm để ý đến anh ta nữa!
Vu Tiểu Manh mặc kệ hai người đàn ông, cô ấy trực tiếp kéo Nguyễn Tri Hạ ngồi sang một bên, đưa thực đơn cho Nguyễn Tri Hạ.
"Hạ Hạ, nói đi, hình như chúng ta chưa từng ăn cùng nhau ở bên ngoài như vậy? Cô muốn ăn cái gì thì tự mình gọi món, dù sao cũng có người mời khách."
Vu Tiểu Manh nói xong, khịt mũi với Lãnh Thiếu Khiêm đang ngồi đối diện.
Hôm nay cô ấy định quét sạch thẻ của anh ta, ai bảo lúc trước anh ta nhẫn tâm phá bỏ đứa bé của cô ấy.
Nguyễn Tri Hạ không khỏi mỉm cười khi nghe giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Vu Tiểu Manh.
Cô nhìn Vu Tiểu Manh, thấy cô ấy phùng mang, tự nghĩ, chắc là cãi nhau với Lãnh Thiếu Khiêm rồi.
Cô thức thời không hỏi bất cứ điều gì.
Sau khi cầm thực đơn, cô nhìn thoáng qua rồi gọi món mà Tư Mộ Hàn thích ăn.
Tư Mộ Hàn thấy Nguyễn Tri Hạ gọi gần hết món mình thích thì không khỏi nheo mắt, sau đó vẫy tay với người phục vụ.
Thấy anh lại gọi người phục vụ, Nguyễn Tri Hạ theo bản năng hỏi anh: "Có chuyện gì vậy?"
Đôi mắt sâu dưới lớp mặt nạ của Tư Mộ Hàn trìu mến nhìn cô: "Đừng chỉ gọi đồ ăn của anh, bản thân em thì sao?"
Nguyễn Tri Hạ a một tiếng, nói: "Em ăn gì cũng được, không cần cố ý chọn đâu."
Cô thực sự không nghĩ nhiều như vậy.
Cô không phải là một người kén ăn.
Tư Mộ Hàn cũng không trưng cầu ý kiến của Nguyễn Tri Hạ, trực tiếp mở miệng nói một vài món mà Nguyễn Tri Hạ thích ăn, rồi cho người phục vụ nhanh chóng mang đến.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn bá đạo không cho phép người ta từ chối, cô không biết nên nói gì cho tốt.
Vu Tiểu Manh và Lãnh Thiếu Khiêm đang ngồi đó, nhìn màn khoe ân ái không coi ai ra gì của hai người, chỉ cảm thấy đột nhiên bị cưỡng ép nhét một nắm thức ăn cho chó, khỏi phải nói cảm giác khó chịu như thế nào.
Có lẽ Lãnh Thiếu Khiêm không muốn hai người họ chiếm lấy ánh đèn sân khấu, anh ta không nhịn được gắp một miếng đùi gà đưa cho Vu Tiểu Manh.
"Manh Manh, ăn gà đi, đừng bỏ đói con trai anh."
Lãnh Thiếu Khiêm cố ý nhấn mạnh hai chữ con trai, sau đó ra vẻ lơ đãng liếc mắt nhìn Tư Mộ Hàn.
Có vẻ như anh ta đang khoe khoang điều gì đó với Tư Mộ Hàn.
Quả nhiên, khi Tư Mộ Hàn nghe thấy câu nói của Lãnh Thiếu Khiêm thì vô thức liếc sang Vu Tiểu Manh đang ngồi bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, sau đó mặt không chút biểu cảm nói câu: "Chúc mừng."
Lãnh Thiếu Khiêm lập tức nhìn Tư Mộ Hàn với vẻ mặt mỹ mãn, nhắc nhở:
"Anh ba, anh cũng nhanh lên."
Tư Mộ Hàn liếc nhìn Lãnh Thiếu Khiêm một cái, nói với giọng không mặn không nhạt:
"Không gấp."
Anh vẫn chưa trải qua đủ thế giới hai người với Hạ Hạ, con cái gì đó không cần có vội.
"Anh ba, năm nay anh cũng hai mươi bảy rồi. Đừng để con trai em một tuổi mà các anh vẫn chưa có động tĩnh gì."
Gương mặt điển trai khó phân nam nữ của Lãnh Thiếu Khiêm tràn đầy vẻ đắc ý.
Không ngờ trong số các anh em, người không có khả năng kết hôn nhất như anh ta lại là người đầu tiên làm cha.
Nghĩ thôi cũng thấy có cảm giác thành tựu.
Tư Mộ Hàn chỉ khẽ liếc nhìn Lãnh Thiếu Khiêm: "Lão tứ, thay vì khoe khoang với anh ở đây, tốt hơn hết em nên quan tâm người phụ nữ của mình trước đi."
Tư Mộ Hàn nói xong, khóe mắt nhìn sang Vu Tiểu Manh đang che miệng khó chịu, muốn nôn.
Lãnh Thiếu Khiêm nghe vậy thì lập tức nhìn về phía Vu Tiểu Manh ở phía đối diện.
Thấy cô ấy một tay che miệng, trông rất khó chịu, anh ta không khỏi hoảng sợ.
Anh ta vội vàng đứng dậy: "Người phụ nữ ngốc này, cô bị sao vậy?"
Vu Tiểu Manh vừa không thoải mái vừa bị mắng là người phụ nữ ngu ngốc, trừng mắt nhìn Lãnh Thiếu Khiêm một cái, còn không biết xấu hổ mà hỏi cô bị sao à?
Nếu không phải anh ta đột nhiên gắp cho cô một cái đùi gà béo ngậy như vậy thì cô ấy sẽ buồn nôn sao?
Vu Tiểu Manh thực sự hận không thể ấn cái đùi gà vào khuôn mặt kiêu ngạo của Lãnh Thiếu Khiêm.
Trước đây anh ta nhẫn tâm đến mức muốn phá bỏ đứa trẻ, vậy mà bây giờ lại khoe khoang, đúng là một người đàn ông dối trá!
Như không chịu nổi nữa, Vu Tiểu Manh vội vàng đứng dậy, kéo ghế ra, che miệng, trực tiếp chạy vào phòng vệ sinh cách đó không xa.
Lãnh Thiếu Khiêm cũng không thèm khoe khoang gì nữa, nhanh chóng đứng dậy, kéo ghế ra và đuổi theo cô ấy.
Nhất thời, trên bàn chỉ còn lại Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ nhìn hai người dần dần đi xa, nhớ tới vẻ mặt khó chịu vừa rồi của Vu Tiểu Manh, cô không khỏi thở dài:
"Phụ nữ mang thai thực sự rất vất vả."