Nguyễn Tri Hạ trừng mắt, không nói gì mà nhìn Tư Mộ Hàn: "Có cần dứt khoát nhốt em lại luôn không, trừ anh ra, không ai được gặp em?"
Người đàn ông này có dục vọng độc chiếm thật sự đáng sợ quá đi.
Đàn ông cũng thôi đi, hiện tại ngay cả phụ nữ cũng không cho phép cô đến gần, cô có nên sống nữa không chứ?
Tư Mộ Hàn lại còn đồng ý mà gật đầu: "Chuyện này cũng được."
Nguyễn Tri Hạ nhất thời tức giận.
"Anh đủ rồi đó, đừng quá đáng."
"Không đủ." Tư Mộ Hàn hôn cô: "Nếu có thể, anh thật muốn nhốt em lại, chỉ để một mình anh thưởng thức thôi."
Giọng của anh âm vang lên bên tại cô: "Em là của anh, chỉ cần nhìn anh là được."
Anh biết như vậy thật sự rất điên, nhưng anh thật sự từng có ý nghĩ như thế, đặc biệt khi thấy cô đứng cùng người đàn ông khác, ý nghĩ này của anh càng thêm mãnh liệt.
Nhưng đến cuối cùng anh vẫn không nỡ.
Anh biết, cô không phải chim lồng cá chậu, anh không nỡ bắt nhốt cô.
Anh muốn cho cô tự do bay lượn, nhưng lại sợ có một ngày, cô sẽ bay không trở về nữa.
Anh chỉ có thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm cô, giữ lấy, không muốn cho cô cơ hội chạy trốn.
"Tư Mộ Hàn, rốt cuộc anh đang lo lắng điều gì?"
Tư Mộ Hàn đã không phải lần đầu nói như vậy, cô vẫn không thể hiểu nổi, vì sao anh lại không tự tin đến thế?
Nếu cô thật sự thương anh, cô sẽ không dễ dàng rời khỏi anh.
Nếu đã không thích, có cơ hội thì cô sẽ chạy trốn.
Cho nên, rốt cuộc anh đang sợ cái gì?
Vì sao lại không tin cô?
Đáy mắt Tư Mộ Hàn lóe lên sự cố chấp: "Anh cũng chỉ muốn em là của anh thôi."
"Em đã là của anh rồi!"
Nguyễn Tri Hạ vòng tay ôm cổ anh, bất đắc dĩ nói.
Tinh tinh một tiếng, thang máy đến tầng ba, Tư Mộ Hàn ôm cô đi ra khỏi thang máy, vừa đi vừa lắc đầu.
"Không, em còn chưa hoàn toàn thuộc về anh."
Anh vẫn chưa có được thân thể cô, lại càng chưa có được trái tim cô.
Thứ anh có được chỉ là con người này của cô.
Đây không phải thứ anh muốn.
Anh muốn cô yêu anh, đến cuối cùng không nỡ rời khỏi anh.
Nguyễn Tri Hạ không thể hiểu nỗi suy nghĩ của Tư Mộ Hàn.
Cô rõ ràng ngay bên cạnh anh, nhưng anh lại nói cô còn chưa hoàn toàn thuộc về anh.
Chẳng lẽ là vì bọn họ còn chưa đột phá bước cuối cùng?
Nhưng nếu như anh muốn, cô cũng sẽ không từ chối...
Có điều anh vẫn luôn ẩn nhẫn, mặc dù có dục vọng nhưng lại chỉ dùng cách khác để giải quyết.
Cô dựa vào trong lòng anh, giọng nói có chút rầu rĩ: "Tư Mộ Hàn, cuối cùng em cứ cảm thấy mình không hiểu anh."
Anh giống như bị phủ một lớp sương mù, cô luôn không nhìn thấu anh.
Giống như gần đây, anh thường xuyên không ở nhà, mà cô thì lại không biết anh đi đâu, làm gì.
Anh thần thần bí bí, hình như có rất nhiều bí mật, mà cô thì hoàn toàn không biết gì.
Cô ngoài là vợ anh thì không biết một chút gì về anh.
Chỉ biết thân phận của anh là cháu trưởng của nhà họ Tư, tự phụ kiêu ngạo, nếu không phải vì hai chân bị tàn tật, căn bản chính là cao đến mức cô không với tới.
Cô thậm chí còn nghĩ, nếu là trước kia anh thật sự sẽ thích cô gái không có ánh hào quang gì như cô sao?
Một người mà thậm chí ngay chính bố đẻ mình là ai cũng không biết.
Tự ti không?
Có lẽ có.
Chỉ là có thôi chứ không quá nặng.
Cô không phải loại người đa sầu đa cảm, nhưng đứng trước mặt người đàn ông này, cô lại nhỏ bé tựa như bụi cát.
Cô chỉ có thể liều mạng cố gắng, cố gắng đứng ở nơi cao hơn, cố gắng đứng bên cạnh anh mà không biết tự ti là gì.
Tư Mộ Hàn đặt cô lên giường, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: "Bất kể anh là ai, anh đều là người đàn ông của em, em chỉ cần nhớ kỹ điều này là được."
Nguyễn Tri Hạ nằm ở trên giường, chống cằm, trông mong nhìn anh: "Cho nên nói, anh thật sự có điều gì lừa em sao?"