Chương 11: Xin tha mạng
Tư Mộ Thành nghĩ rằng hai chân của Tư Mộ Hàn bị liệt nên sẽ không làm gì được anh ta, nhưng lại quên rằng trên người Tư Mộ Hàn có cây súng lục được đích thân tổng thống tặng!
Vào lúc này, Tư Mộ Thành thật sự sợ hãi.
Anh ta vội cầu xin tha thứ: “Em… em ba, có gì từ từ nói!”
Tư Mộ Thành hối hận muốn xanh ruột.
Anh ta không nên vạ miệng để rồi chọc giận Diêm Vương này!
Người này chính là ma quỷ không có chút nhân từ nào!
“Từ từ nói?” Tư Mộ Hàn khẽ nhếch môi, tàn nhẫn mà khát máu!
“Muộn rồi!”
Ngón tay anh co lại, sắc mặt của Tư Mộ Thành lập tức trở nên trắng bệch, quỳ gối xuống đất, phát ra một tiếng “phịch”!
“Cậu chủ!” Quan Diêm không ngờ rằng Tư Mộ Hàn thật sự nổ súng, sắc mặt lập tức đông cứng lại. Nhưng sau khi thấy Tư Mộ Hàn chỉ làm cho chân của Tư Mộ Thành bị thương thì cậu ta thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi cậu ta thật sự sợ rằng cậu chủ sẽ giết Tư Mộ Thành, chọc giận con cáo già Tư Tấn Trung kia.
Nhưng mà cũng là do Tư Mộ Thành tự rước vào!
Cậu chủ của cậu ta là ai chứ?
Anh chính là con trai cả của nhà họ Tư, là một trong những người có tư cách thừa kế gia nghiệp nhất!
Cho dù bây giờ anh phải sống trên xe lăn, nhưng từ đầu đến cuối trên người anh vẫn chảy dòng máu cao quý kia. Sao có thể để cho một đứa con riêng như Tư Mộ Thành sỉ nhục cơ chứ!
“Tư Mộ Hàn! Cậu dám bắn tôi à? Ba của tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!” Vẻ mặt của Tư Mộ Thành vặn vẹo vì đau đớn.
Tư Mộ Hàn không nói gì mà giơ súng lục lên lần nữa, nhằm ngay cái chân còn đang lành lặn khác của Tư Mộ Thành.
“Cậu chủ, không được đâu!” Quan Diêm lập tức tiến lên ngăn cản.
Viên thứ nhất là dạy dỗ.
Viên thứ hai là để khiêu khích Tư Tấn Trung.
Cậu chủ mà tức giận sẽ mất lý trí, cậu ta cũng không thể hồ đồ theo cậu chủ nhà mình được. Đang trong lúc mấu chốt, không thể trở mặt với tên cáo già Tư Tấn Trung kia được!
“Tránh ra!” Sự tàn nhẫn trên người Tư Mộ Hàn rất nặng, ánh mắt hung ác nham hiểm vô cùng, giống như một con ưng mạnh mẽ mà hung ác.
Tư Mộ Thành sợ đến mức xụi lơ trên đất, một bên chân bị Tư Mộ Hàn bắn nên liên tục chảy máu, máu tươi đập vào mắt trông rất ghê người.
Vào lúc hai người đang giằng co.
Một cô gái mặc váy liền màu đỏ, đi giày cao gót cao mười phân, mái tóc màu hạt dẻ của cô gái xoăn thành từng lọn, tóc vén ra sau tai, đôi môi tô son đỏ retro, đôi mắt hoa đào như ánh điện quang, trong vô cùng quyến rũ.
Cô ta lắc cái eo yêu kiều mảnh mai như liễu, vừa tao nhã vừa gợi cảm mê người đi đến nơi này.
“Ôi! Là kẻ nào không có mắt thế, vậy mà còn có thể khiến cho Diêm Vương của chúng ta móc súng lục ra!” Tư Mộ Phi đứng ở giữa hai người.
Cô ấy có một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp mê người, đôi lông mày mê hoặc, nụ cười diêm dúa, lẳng lơ. Đôi mắt vừa chớp đã tản ra sức quyến rũ vừa khiêu gợi vừa trưởng thành.
Tư Mộ Thành nhìn thấy người tới là Tư Mộ Phi thì sáng mắt lên, giống như quơ được một cọng rơm cứu mạng, nói: “Em hai! Em đến thật là đúng lúc quá! Mau giúp anh khuyên nhủ cậu ta đi, cậu ta điên rồi! Cậu ta muốn giết anh đấy!”
Tư Mộ Phi quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Thành đang ngồi dưới đất, như là vừa mới nhận ra anh ta. Môi mỏng hé mở, cười rất chi là không xinh đẹp.
“Chà! Đây chẳng phải là đứa con hoang được sinh ra ở bên ngoài của ba tôi đây sao!”
“Sao vậy? Đang yên đang lành sao lại quỳ trước mặt người khác thế?”
Tư Mộ Thành bị bắn ở chân, tư thế lúc này quả thật rất giống như anh ta đang quỳ trước mặt Tư Mộ Hàn.
Giọng nói của Tư Mộ Phi rõ ràng là đang vui sướng khi có người gặp họa, thiếu chút nữa là khiến Tư Mộ Thành tức hộc máu.
Anh ta không có quỳ mà!
Rõ ràng là cô ấy đang châm chọc anh ta!
Tư Mộ Phi chết tiệt, bình thường ỷ vào xuất thân mà bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng.
Hừ!
Chẳng phải là kẻ đê tiện nhờ vào ngoại hình mà lúc nào cũng quyến rũ đàn ông thôi sao, kiêu ngạo cái vẹo gì chứ!