Nhìn thấy một cửa hàng bán vải, cô cùng Tư Mộ Hàn đi vào.
Đôi mắt đen của Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tri Hạ, đáy mắt xẹt qua một suy nghĩ sâu xa.
Mặc dù là để ngăn cản những người phụ nữ khác nhìn chằm chằm vào Tư Mộ Hàn nên cô mới bước vào cửa hàng vải này.
Nhưng sau khi bước vào, Nguyễn Tri Hạ bất ngờ phát hiện ra trong cửa hàng vải này có loại vải mà cô muốn, cô lập tức lựa chọn cẩn thận.
Vì chủ đề của thiết kế là bầu trời đầy sao nên Nguyễn Tri Hạ đã chọn màu tối hơn.
Tấm vải trông như bầu trời đêm đen kịt treo trên tường cao, có thác nước đổ xuống, giống như cảnh đêm tuyệt đẹp.
Màu lam tối, trông khá lộng lẫy.
Nguyễn Tri Hạ bị tấm vải này thu hút ngay lập tức, cô chạm vào và thấy nó rất mềm mại, là chất liệu mà cô muốn.
Cô lập tức nhìn chủ cửa hàng hỏi: "Ông chủ, tấm vải này bán thế nào?"
Chủ cửa hàng nói: "Đây là loại vải bầu trời đầy sao đẹp nhất ở tiệm này, giá rất mắc."
"Bao nhiêu?"
Ông chủ nói giá cả, Nguyễn Tri Hạ cau mày, cô biết loại vải này rất đắt, nhưng không ngờ nó lại đắt như vậy.
Muốn làm được một bộ quần áo cũng phải tốn mấy vạn.
Mua không nổi...
Nguyễn Tri Hạ buông tay ra khỏi tấm vải trong vô thức.
Chủ cửa hàng có vẻ hơi khinh thường khi nhìn thấy vậy.
Dường như đã sớm biết cô không thể mua nổi tấm vải này.
Lúc này, một giọng nữ ngọt ngào vang lên từ cửa: "Ông chủ, tôi muốn mảnh vải này!"
Tô Văn mặc một chiếc váy hàng hiệu cùng một túi xách đắt tiền, mái tóc dài màu nâu vàng được búi một cách ngẫu hứng, cô ta bước vào một cách duyên dáng.
Ka
Khi đi đến bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, Tô Văn cười nói: "Trì Hạ, là cô sao! Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm chứ?"
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tô Văn nhưng không lên tiếng.
"Cô cũng đến đây chọn vải à? Cô muốn mua cái này à?"
Tô Văn nhặt tấm vải bầu trời đầy sao mà Nguyễn Tri Hạ muốn mua vừa rồi lên, nở nụ cười tao nhã hào phóng nói: "Có cần tôi tặng cô một tấm không?"
"Không cần."
Nguyễn Tri Hạ đi qua người Tô Văn và đến chỗ Tư Mộ Hàn đang ngồi trong góc mà không phát ra tiếng động.
“Tri Hạ, nếu cô thích, tôi tặng cô cũng không sao cả.” Tô Văn ở phía sau ân cần nói: “Nói thế nào thì chúng ta cũng là chị em của nhau, coi như là người chị này tặng cho cô."
"Không cần."
Nguyễn Tri Hạ thực sự không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.
Đừng tưởng cô không biết Tô Văn có ý gì.
Đơn giản là cô ta khinh thường cô không mua nổi, mượn cơ hội để bố thí cho cô, nếu trận đấu sau này mà đụng trúng cô ta, cô ta sẽ mang chuyện này ra làm trò cười.
Dù tấm vải này có tốt đến đâu nhưng đã được người khác nhìn trúng thì cô cũng không nhất thiết phải mua nó.
Cô tin rằng mình có thể tìm thấy những cái tốt hơn!
Nguyễn Tri Hạ trực tiếp kéo Tư Mộ Hàn ra khỏi cửa hàng vải.
Vừa rồi Tô Văn chỉ thấy có người khác trong cửa hàng.
Thấy Nguyễn Tri Hạ kéo Tư Mộ Hàn, trong vô thức cô ta muốn xem xem cậu chủ Hàn có thực sự xấu xí như lời đồn hay không.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ quay lưng về phía cô ta rồi bước nhanh, cô ta chỉ kịp nhìn lướt qua sườn mặt của người đàn ông và nhìn thấy một chiếc mặt nạ bạc sáng bóng.
Tô Văn cong môi khinh thường, ra ngoài còn phải đeo mặt nạ, có lẽ là thật sự xấu xí, không dám để người ta nhìn bộ dạng thật đúng không?
Nghĩ đến Nguyễn Tri Hạ được các giáo viên yêu thích lại kết hôn với một ông già xấu xí độc ác hơn cô sáu tuổi, Tô Văn đột nhiên cảm thấy vui mừng.
Cô ta vốn có thể giành chức vô địch năm ngoái, nhưng Nguyễn Tri Hạ đã cướp mất sự nổi bật của cô ta!
Chức vô địch năm nay, cô ta nhất định phải giành được!
Lần trước Nguyễn Tri Hạ chỉ là gặp may, gặp đúng chủ đề là sự đổi mới nên khi cô xuất hiện trong bộ váy đẹp như tranh vẽ mới gây bất ngờ cho bạn giám khảo.
Chủ đề lần này là bầu trời đầy sao.
Điều bắt buộc không chỉ là thiết kế mà còn là trang phục đẹp và đường may tinh xảo.