Ánh mắt của anh ta không khỏi lạnh thêm mấy phần, nói câu không rõ có ý gì: “Cô ấy không quay về chỗ Tư Mộ Hàn sao?”
Mục Cảnh Y nhìn Mặc Thâm, nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát, nói: “Quay về á?”
Sau đó cô ấy khẳng định nói: “Làm gì có! Em vừa mới từ chỗ anh trai qua đây, chị Hạ cũng không quay về tìm anh ấy.”
Mặc Thâm lập tức nhìn về phía Mục Cảnh Y, giữa lông mày hiện ra chút nghi ngờ: “Em nói là cô ấy cũng không quay về tìm Tư Mộ Hàn sao?”
Chuyện này khiến cho Mặc Thâm không thể hiểu nổi.
Lúc đó cô muốn gặp Tư Mộ Hàn như vậy, sau khi anh ta bị thương thì lẽ ra cô phải lập tức quay về tìm Tư Mộ Hàn mới phải chứ?
Tại sao lại không quay về?
Không biết tại sao trái tim của Mặc Thâm có chút nhói đau.
Không ngờ anh ta vẫn còn lo lắng cho người phụ nữ đã nhẫn tâm làm mình bị thương có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.
“Không mà.”
Mục Cảnh Y lắc đầu, sau đó cô ấy như kịp phản ứng lại, nói: "Anh Thâm, ý của anh là sao?”
“Không phải chị Hạ bị anh đưa đi sao?”
Mục Cảnh Y cảm thấy mình sắp ngớ ngẩn rồi.
Thập Lục nghe vậy, không thể nghe thêm chút nào nữa.
Cậu ta tức giận nói: "Cô cả, tối hôm qua người phụ nữ đó làm anh Bảy bị thương, tự chạy trốn rồi!”
Mục Cảnh Y nghe Thập Lục nói, lập tức trợn to mắt: “Cái gì cơ?”
“Anh Thâm bị thương á?”
“Bị thương ở đâu?”
Mục Cảnh Y lập tức thò tay sờ tới sờ lui trên người Mặc Thâm, có vẻ như là muốn kiểm tra xem anh ta bị thương ở chỗ nào.
Mặc Thêm một phát bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Mục Cảnh Y, nói: “Tiểu Y, anh không sao.”
Mặc Thâm lại xác nhận lại những gì Mục Cảnh Y vừa nói: “Em chắc chắn là cô ấy không về tìm Tư Mộ Hàn sao?”
Mục Cảnh Y nhìn Mặc Thâm, lắc đầu: “Không có.”
“Anh trai đang đi tìm chị Hạ.”
Sau đó cô ấy hỏi: “Anh Thâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Tại sao chị Hạ lại làm anh bị thương, còn chạy trốn nữa.”
Mục Cảnh Y khó hiểu nhìn Mặc Thâm.
Cô ấy tin rằng chị Hạ không cố ý làm anh Thâm bị thương, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa, rốt cuộc chị Hạ đã đi đâu rồi?
Mặc Thâm nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, ánh mắt loé lên.
Anh ta nói với Mục Cảnh Y: “Tiểu Y, em đừng can thiệp vào chuyện này, còn nữa, em không nên gặp lại Tư Mộ Hàn nữa, anh sợ anh ta sẽ vì anh mà giận lây sang em thì sao.”
Mục Cảnh Y vẻ mặt không hài lòng nhìn Mặc Thâm, nghĩ đến chuyện hai người giống nhau như vậy, còn muốn mở tiệc nữa, có vẻ câu kia Mặc Thâm chỉ nói cho vui mà thôi.
Cô ấy như nhận ra chuyện gì đó, lơ đãng hỏi: “Anh Thâm, có phải anh với anh trai...”
“Được rồi, Tiểu Y, chuyện của người lớn em không hiểu được đâu, tối qua cả đêm em không về nhà, em tranh thủ về chỗ cha nuôi đi, cha nuôi đang giận lắm đấy.”
“Thập Lục, cậu đưa cô cả về chỗ cha nuôi tôi đi.”
Mặc Thâm không muốn nghe bất cứ chuyện gì liên quan đến Tư Mộ Hàn, anh ta đã buộc phải cắt ngang những gì mà Mục Cảnh Y muốn nói.
Tiện thể giao cho Thập Lục đưa Mục Cảnh Y về chỗ cha nuôi của anh ta.
Mục Cảnh Y vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng Mặc Thâm hoàn toàn không cho cô ấy một chút cơ hội nào, để Thập Lục kéo cô ấy đi.
Mục Cảnh Y vừa đi, Mặc Thâm nhìn ngôi nhà trống rỗng, chỉ cảm thấy trong lòng cô đơn.
Bắt đầu từ khi nào mà anh ta cảm thấy nơi đây bỗng trở nên lạnh lẽo buồn tẻ đến vậy?
Mặc Thâm cười cười tự giễu, quay người lên lầu.
Nguyễn Tri Hạ nhảy xuống biển, không rõ sống chết.
Đây chính là tin tức mới nhất mà người của Tư Mộ Hàn và Mộc Quý Bạch nghe được.
Người của Tư Mộ Hàn và Mộc Quý Bạch thăm dò được buổi tối ngày hôm trước, Nguyễn Tri Hạ đâm Mặc Thâm bị thương rồi chạy trốn và lại bị bắt cóc.
Tư Mộ Hàn ngã ngồi trên ghế sô pha, cả người như nhận phải sát thương khổng lồ.