Anh chỉ vào lồng ngực cô, giọng nói trầm khàn: “Đã có anh rồi đúng không?”
Nhiệt độ ở đầu ngón tay dường như truyền đến trái tim cô dù đã cách một lớp áo.
Cả người cô run lên, đôi mắt cụp xuống, nhìn vào ngón tay thon dài đang chỉ vào tim mình.
Trái tim cô đập từng nhịp từng nhịp, rất nhanh, rất nhanh.
Mắt cô hướng về Tư Mộ Hàn, lắc lắc đầu: “Không...”
Tư Mộ Hàn nghe xong, đôi con người hơi run rẩy, mắt anh đượm nỗi thất vọng, anh chậm rãi đưa tay về: “Là anh vội vàng quả”
Anh nói vậy.
Nguyễn Tri Hạ kéo lại ngón tay anh vừa dời đi, cả bàn tay anh lên vị trí cả trái tim mình.
“Nơi này..” Đôi môi đỏ của cô hơi động đậy, cô nói: “Đã có anh rồi.”
Cô cười nhẹ, đôi con người đen lay láy như mực, vừa to vừa sáng.
Đồng tử Tư Mộ Hàn co lại, dưới bàn tay anh là trái tim đang đập thật mạnh của cô.
Rực chảy, ngất ngây, pháo hoa chớm nở.
Đôi mắt Tư Mộ Hàn càng lúc càng thăm thẳm, một tay anh nâng niu mặt cô, ngón tay không ngừng cọ vào hai má cô: “Hạ Hạ...”
Nguyễn Tri Hạ nhìn vào đôi mắt ngày càng nhuốm màu tình dục của Tư Mộ Hàn, cô cười tươi, hơi ngẩng đầu rồi hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Cô cười khẽ: “Đồ ngốc.”
Tư Mộ Hàn hơi nheo mắt lại, trong đôi mắt sâu là ánh lửa nguy hiểm, anh ngửa tay giữ lấy gáy Nguyễn Tri Hạ, càng lúc làm nụ hôn chủ động của Nguyễn Tri Hạ càng sâu hơn.
Nguyễn Tri Hạ nhìn người đàn ông đang ở gần trong gang tấc, cảm nhận hơi thở anh đang quẩn quanh bên mũi.
Cô nheo mắt lại, người đàn ông của cô cho dù có bị huỷ dung đi nữa thì vẫn hào hoa phong nhã như thế này, vẫn mãi là bảo bối thu hút cô đến vậy.
Người đàn ông làm tim cô đập mạnh không ngớt.
Thế mà con khốn Nguyễn Tử Nhu lại vọng tưởng cô sẽ trả anh lại ư?
Có lý nào lại thế
Đây là người đàn ông của cô, có lẽ nào lại trả lại cho cô ta!
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tri Hạ ra sức giữ lấy cổ anh hơn nữa, nhắm mắt lại, thả mình vào nụ hôn say đắm của anh.
Một đêm tuyệt đẹp trôi qua rất nhanh, trời đã sáng, cô lại phải thức dậy, lại phải đi hầu hạ cái tên kim chủ tính tình khốc liệt kia.
Aaa.
Không muốn đi chút nào.
Nhưng ai bảo người ta là kim chủ làm gì?
Nguyễn Tri Hạ ngồi dậy vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi đi thẳng đến M,S.
Cô đã bị chị Hoa của cô bán đứng mất rồi, nói gì mà trước khi hoàn thành bản vẽ thì không cần về công ty.
Vậy nên mới sáng sớm cô đã phải đến M.S điểm danh.
Trùng hợp là cô vừa đến bàn tiếp tân của M.Sthì Mộ Tư cũng vừa bước vào.
Kết quả chính là, cô và Mộ Tư cùng đi chung thang máy riêng...
Nguyễn Tri Hạ cười khổ.
Cô cảm nhận được ác ý rõ rệt đến từ trời cao, rõ ràng biết cô không muốn tiếp xúc nhiều với Mộ Tư, thế mà lại trùng hợp thế này...
Ngượng ngùng.
Tâm trạng Tư Mộ Hàn hôm nay cực kỳ tốt, tối qua cô đã tỏ tình với anh nên sáng nay tâm trạng đã xán lạn hơn nhiều.
Cô gái nhỏ lúc này lại còn ở chung một không gian kín với anh, anh không nhịn được máu nóng đang dần lên não, ước gì có thể ôm cô vào lòng, muốn làm gì thì làm.
Nói ra thì vì nguyên nhân anh ngồi xe lăn nên chẳng mấy khi được tiếp xúc với cô.
Nghĩ tới thôi cũng thấy mình lỗ to.
Nguyễn Tri Hạ đương nhiên không biết lúc này mình đã bị sói đói nhòm ngó.
Lần đi chung thang máy trước cô đã nhũn cả chân đấy.
Lúc này lại thêm một người đàn ông làm cô không thể tự do tự tại, cô càng cảm thấy phiền lòng hơn.
Thang máy càng lên cao, cô theo phản xạ nắm lấy tay nắm, sắc mặt trắng bệch.
Tư Mộ Hàn phát hiện Nguyễn Tri Hạ không ổn lắm, vội vàng bước lên đỡ lấy cô: “Cô sao thế?"
Nguyễn Tri Hạ choáng váng mặt mày, khó chịu đến mức không muốn nói chuyện.
Không biết là ảo giác của cô hay sao, khi người đàn ông này càng đến gần cô thì cô lại càng ngửi thấy mùi hương mà chỉ Tư Mộ Hàn mới có.
Cô bất giác nắm lấy cổ tay áo anh, nép người về phía anh, trong miệng vẫn không ngừng kêu: “Tư Mộ Hàn.”