Quan Diêm đưa tay lau mồ hôi vô hình trên trán.
Trong lòng vô cùng hoảng sợ, chỉ cảm thấy cái câu nói ngắn ngủn khiến anh bị dọa sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh sau lưng.
Trong một căn phòng tạm giam mười mấy mét vuông, có một cái giường gỗ nhỏ dài tảm mươi centimet, trên cái giường gỗ nhỏ đó có đặt một tấm chăn màu xanh lá mỏng cũ nát, xếp thành khối lập phương.
Nguyễn Tri Hạ ngồi trên cái giường gỗ nho nhỏ đó, cả người co ro lại, hai tay cay vỏ sơn, trông vô cùng buồn chán.
Từ khi cô vào đây đã trôi qua mấy tiếng rồi.
Giữa trưa cô còn chưa ăn cơm đã đánh nhau với Phương Minh Mị.
Bây giờ đã là buổi tối, trông bọn họ có vẻ không hề có ý định cho cô ăn cơm.
Xem ra Phương Minh Mị cố ý bỏ đói cô.
Nhưng mà, thật sự đói quá...
Nguyễn Tri Hạ ôm bụng, nuốt nước bọt, cứ như làm thế này sẽ có thể giúp cô bớt đói hơn vậy.
Lúc này, tiếng giày cao gót đột nhiên vang lên bên tai, Nguyễn Tri Hạ hơi ngước mắt, trông thấy Phương Minh Mị vênh váo tự đắc đứng ở ngoài cửa sắt, ngạo mạn nhìn cô.
Mà phía sau cô ta có hai người đàn ông mặc đồ phạm nhân và một nhân viên cảnh sát nữ.
Hai người đàn ông kia trông vô cùng hèn mọn, vừa nhìn là đã biết không phải hạng người tốt lành gì rồi.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ nhất thời dâng lên một cảm giác không lành.
Cô nhân viên cảnh sát nữ kia lấy một cái ghế đến để cho Phương Minh Mị ngồi xuống.
Sau đó Phương Minh Mị tàn nhẫn nhìn Nguyễn Tri Hạ phía sau cửa sắt, cười lạnh: "Nguyễn Tri Hạ, cô đoán xem tôi mang món quà gì đến cho cô nào?"
Nguyễn Tri Hạ Vô thức đứng lên.
Cô nhìn xem nữ cảnh sát mở cửa phòng tạm giam ra, sau đó, hai tên tù nhân kia đi vào.
Trái tim của Nguyễn Tri Hạ lập tức nhảy lên, tay siết vạt áo thật chặt, dần dần cảm thấy vô cùng bất an.
Cô mơ hồ đoán được Phương Minh Mị muốn làm gì cô rồi.
Nhưng mà cô vẫn còn ôm một hi vọng, cô nghĩ dù sao đây cũng là đồn cảnh sát, cô ta cũng không thể làm đến như vậy.
"Phương Minh Mị, cô muốn làm gì?" Cô ép buộc mình tỉnh táo lại.
"Làm gì à?" Phương Minh Mị cười nhạo: "Đương nhiên là chiêu đãi cô thật tốt chứ sao!"
"Đây chính là tội phạm cưỡng gian đỉnh nhất của thành phố Hàng Châu này đấy? Kỹ thuật của bọn họ vô cùng tốt, cam đoan có thể khiến cô thoải mái hơn Tư Mộ Hàn." Phương Minh Mị lạnh lùng châm chọc.
Nguyễn Tri Hạ nhìn hai người kia dần tới gần mình, tay cô bắt đầu run rẩy, cô nhìn Phương Minh Mị, tức giận gào thét: "Phương Minh Mị, cô làm như thế là phạm pháp!"
Nguyễn Tri Hạ vốn cho rằng Phương Minh Mị cùng lắm là muốn nhốt cô ở lại đồn cảnh sát mấy ngày để phá hủy thanh danh của cô.
Nhưng cô không ngờ rằng Phương Minh Mị lại to gan như vậy, thế mà lại giam cô và những phạm nhân khác vào một chỗ, không chỉ có vậy những người kia còn là tội phạm cưỡng gian nữa.
Nói không sợ là không thể nào.
Nhưng cô không thể sợ hãi, bởi vì một khi cô mà sợ hãi thì tay chân sẽ nhũn ra, đến lúc đó bọn họ muốn làm gì thì làm rồi.
Phương Minh Mị cầm một con dao gọt trái cây nhỏ, tràn đầy phấn khởi gột quả táo.
Nghe thấy lời này của Nguyễn Tri Hạ, cô ta lập tức lạnh lùng nói một tiếng: "A..."
"Phạm pháp à?"
Cô ta lạnh lẽo cậu môi cười: "Nguyễn Tri Hạ, chắc là cô còn chưa biết nhỉ? Chú của tôi là phó cục trưởng của đồn cảnh sát này đấy, ở đây, chú ấy chính là pháp luật!"
"Tôi muốn làm cái gì thì làm cái đó! Cô có thể làm gì tôi?"
"Cô!" Nguyễn Tri Hạ tức giận cực kỳ.
"Còn thất thần làm gì vậy! Mau chăm sóc cô Nguyễn đây thật tốt cho tôi!" Phương Minh Mị quát lớn.
Hai người lập tức đi tới chỗ Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ chịu đựng cơn đau bụng, không ngừng lui về sau: "Không được qua đây!"