"Thì thế nào? Người gả tới đây không phải là cô sao?" Tư Mộ Hàn khinh thường.
Anh chỉ nhận người cử hành hôn lễ cùng anh là vợ của mình, còn về những người khác, ha ha, thật có lỗi, anh không biết!
".." Nguyễn Tri Hạ không phản bác được, dứt khoát chọn không đáp lời.
Thế là hai người ai cũng không tiếp tục mở miệng nữa.
Mặc dù gian phòng rất lớn, nhưng người đàn ông ngồi ở kia tựa như là một tượng bằng được điêu khắc thành, thỉnh thoảng tản ra hơi thở lạnh lẽo, thật sự khiến cô không thể coi nhẹ
được.
Nguyễn Tri Hạ rất muốn cứ tiếp tục giả chết như thế, nhưng đột nhiên cái bụng lại kêu ục ục.
Căn phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức phảng phất như ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được.
Cho nên khi bụng của Nguyễn Tri Hạ phát ra tiếng ục ục, sắc mắt của Tư Mộ Hàn hơi lúng túng trong nháy mắt.
Nhưng mà cũng vẻn vẹn trong nháy mắt.
Nhanh đến mức khiến cho không người nào có thể nhận ra.
Nguyễn Tri Hạ nhắm mắt lại, đầu tựa vào gối đầu, chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt.
"Mả Lâm, chuẩn bị một phần ăn khuya lên đây, phải thanh đạm một chút."
Tư Mộ Hàn lấy điện thoại ra, gọi xuống dưới lầu.
Rất nhanh, không đến mười phút, má Lâm đã bưng một bữa ăn khuya thanh đạm ngon miệng đi lên.
Bởi vì Nguyễn Tri Hạ chỉ có thể nằm sấp, Má Lâm đành phải đút cô ăn từng muỗng một.
Ngay từ đầu Nguyễn Tri Hạ đã rất ngại rồi, vậy nên ăn rất thận trọng.
Nhưng mà sau đó cô thật sự đói sắp chết rồi, cô cũng không đoái hoài tới thận trọng gì đó nữa, ăn từng muỗng từng muỗng.
Hoàn toàn không để ý đến bên cạnh còn một cái người đàn ông tản ra hơi thở lạnh lẽo như bằng nhìn chằm chằm mình.
Nhìn thấy cái tướng ăn như tám trăm năm chưa từng được ăn kia của người phụ nữ, Tư Mộ Hàn rất là ghét bỏ.
Dù sao cũng là một cô chủ nhà giàu, tướng ngủ xấu, tướng ăn cũng xấu, thật không biết sao cô gái này là một cô chủ nhà giàu được.
Không hiểu sao cảm thấy trong lòng hơi bực bội.
"Má Lâm, sáng sớm ngày mai bảo cô ấy chuyển ra ngoài đi!"
Tư Mộ Hàn để lại một câu nói như vậy, chuyển động xe lăn rời khỏi phòng.
"Cậu chủ?"
Má Lâm ngạc nhiên nhìn bóng lưng của Tư Mộ Hàn, mà Nguyễn Tri Hạ lập tức mấp máy môi, không hề có chút khổ sở hay đau lòng gì.
"Mợ chủ, cô cãi nhau với cậu chủ sao?" Mả Lâm nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, lo lắng hỏi.
"Má Lâm, bà đi ra ngoài trước đi, tôi muốn nghỉ ngơi" Nguyễn Tri Hạ cười cười, tránh cái đề tài này.
Anh có thể dẫn cô về từ chỗ của Đinh Uyển Du đã vô cùng nhân từ rồi.
Nguyễn Thiện Dân tính kế anh, để cô gả thay, khiến anh thành trò cười, anh không trực tiếp ném cô ra ngoài, để cô ở thêm một đêm, còn tìm bác sĩ đến hạ sốt cho cô, đây đã là đối xử với cô rất tốt rồi.
Cô rất hiểu cách làm của anh, nếu là đổi lại là cô, sợ là cô cũng không khoan dung bằng người đàn ông này, có thể để cô đi tới đi lui trước mặt mình.
Nếu là cô, chỉ sợ sớm đã đuổi người đi rồi, để cho mắt được sạch sẽ.
Dù sao lâm thời đổi cô dâu mới, là người thì cũng sẽ không thể làm ra được!
Chuyện này là phải xem thường đối phương đến mức nào mới có thể làm ra chuyện thất đức như vậy chứ?
Nếu không phải lúc ấy Nguyễn Thiện Dân dùng Tử Hành uy hiếp cô, cô cũng sẽ không làm ra. chuyên sỉ nhục người khác như vậy.
Má Lâm thầy Nguyễn Tri Hạ cũng không chịu nói, cũng không hỏi thêm nữa.
Sau khi đứng dậy bưng khay lên, đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, bà ấy đứng ở ngoài cửa, không khỏi thở dài.
Mà lúc này ở bên cửa sổ trong thư phòng, Tư Mộ Hàn ngồi trên xe lăn, nhìn mặt hồ đen nhảnh ngoài cửa sổ kia, trong đôi mắt sâu thẳm khó lường đều là khí lạnh.
Quan Diêm kinh hồn táng đảm đứng ở phía sau người đàn ông mà không dám nhúc nhích, cậu ta không hiểu tại sao đang yên đang lành mà cậu chủ của cậu ta lại bắt đầu tạo ra khí lạnh.