Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Thâm nhìn cô vài giây, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi: "Tư Mộ Hàn bây giờ ở đâu?"

Nguyễn Tri Hạ đột nhiên ngước mắt nhìn anh ta, trong mắt có chút khó hiểu.

Chẳng lẽ Mặc Thâm này còn phái người đi theo Tư Mộ Hàn ư?

Cô còn chưa kịp nghĩ lung tung, Mặc Thâm đột nhiên cúp điện thoại, nghiêm túc nhìn cô.

Nguyễn Chi Hạ sửng sốt một chút, luôn cảm thấy vẻ mặt của anh taquá mức nghiêm túc, khiến cô hơi bất an, cô lo lắng hỏi: "Sao... làm sao vậy?"

Mặc Thâm nhìn cô nói: "Tư Mộ Hàn đang ở bệnh viện."

"Cái gì?" Nguyễn Tri Hạ chỉ cảm thấy tai mình ù đi, và câu nói "Tư Mộ Hàn đang ở trong bệnh viện" của Mặc Thâm dường như có chút mơ hồ.

Cô vô thức nắm lấy tay áo Mặc Thâm, không thể tin mà hỏi: "Anh vừa nói Tư Mộ Hàn đang ở bệnh viện ư?"

Mặc Thâm còn chưa kịp trả lời, Nguyễn Tri Hạ kích động nói: "Anh ấy bị thương sao? Có nghiêm trọng không?"

Thấy cô có bộ dạng như mất đi tâm phúc, Mặc Thâm ấn vào vai cô và nói:

"Bình tĩnh. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Bây giờ tôi sẽ đưa cô đến đó."

"Được được."

Nguyễn Tri Hạ lập tức gật đầu.

...

Đã đến bệnh viện.

Nguyễn Tri Hạ lo lắng đến mức chạy như gà mất đầu, cuối cùng Mặc Thâm không nhìn nổi nữa nên kéo cô đi thẳng đến khu vực mà Tư Mộ Hàn đang ở.

Nguyễn Tri Hạ lúc này giống như một con kiến trên nồi lẩu, lo lắng chạy xung quanh.

Vừa đi cô vừa hỏi Mặc Thâm: "Mặc Thâm, Tư Mộ Hàn có bị thương nặng không?"

Mặc Thâm không nói gì, chỉ kéo cô đi thẳng về phía trước.

Nguyễn Tri Hạ không có được câu trả lời, trái tim như bị siết chặt lại.

Khuôn mặt cô trở nên nhợt nhạt không còn chút máu.

Cô ước gì mình có thêm mấy chân, lập tức bay đến bên Tư Mộ Hàn.

Tuy nhiên…

Khi đứng ngoài phòng bệnh, cô nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh giường anh là một người phụ nữ gầy yếu đang nắm chặt tay anh.

Trái tim của Nguyễn Tri Hạ đột nhiên cảm thấy đau nhói, như thể có hàng vạn con kiến đang cắn xé cô.

Làm cho cô cực kỳ đau đớn, cũng cực kỳ giận dữ.

Gần như không cần suy nghĩ, cô trực tiếp xông vào.

Mặc Thâm không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô mở cửa đi vào.

Nguyễn Tri Hạ trực tiếp mở cửa bước vào, kéo tay Đường Thanh Nhã ra khỏi tay Tư Mộ Hàn đang nằm trên giường.

Đường Thanh Nhã đã chìm vào giấc ngủ lơ mơ, bị Nguyễn Tri Hạ kéo mạnh ra, cô ta lập tức mở mắt ra và tỉnh dậy.

Nhìn Nguyễn Tri Hạ đang tức giận đến mức dường như muốn ăn tươi nuốt sống mình, đôi mắt tràn đầy yếu ớt của Đường Thanh Nhã lập tức như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, ẩm ướt.

Cô ta như muốn khóc nói: "Hạ Hạ, thật xin lỗi, là tại tôi nên anh Mộ Hàn mới bị thương ngất đi."

"Câm miệng!"

Nguyễn Tri Hạ không muốn nghe bất cứ điều gì, cô đẩy Đường Thanh Nhã ra, trong lòng tràn đầy giận dữ, nhưng không có nơi nào để phát tiết.

Đường Thanh Nhã bất ngờ bị đẩy, lảo đảo vài bước, cuối cùng cũng đỡ được cuối giường để ổn định cơ thể.

Nhìn Nguyễn Tri Hạ đang đứng sang một bên và nhìn chằm chằm vào Tư Mộ Hàn nằm trên giường không nhúc nhích trong giây lát, trong mắt cô ta lên một tia nhẫn nhịn và hung ác.

Chỉ trong chớp mắt, cô ta đã trở lại vẻ mặt yếu đuối và vô hại ban đầu.

Cô ta đứng đó, nước mắt trào ra như đập vỡ.

Cô ta lau nước mắt nói: "Hạ Hạ, thực sự xin lỗi, tôi không biết anh Mộ Hàn sẽ làm như vậy."

Nguyễn Tri Hạ đột nhiên quay đầu nhìn cô ta: "Anh ấy làm cái gì?"

Tại sao cô nghe có vẻ khó chịu như vậy chứ?

Nước mắt của Đường Thanh Nhã trào ra nhiều hơn, cô ta nói bằng giọng điệu đầy tình cảm dành cho Tư Mộ Hàn.

"Nếu không phải vì bảo vệ tôi, anh Mộ Hàn sẽ không bị thương, đều là lỗi của tôi!"

Trong khi Đường Thanh Nhã đang nói, cô ta còn đưa tay ta kéo tay Nguyễn Tri Hạ và tự tát vào mặt mình.

"Hạ Hạ, chính là tôi hại anh Mộ Hàn bị thương, nếu trong lòng cô không thoải mái thì cứ đánh tôi đi!"

“Bốp…”

Đột nhiên, một âm thanh lanh lảnh vang lên trong phòng bệnh.

Đường Thanh Nhã che má, nhìn Nguyễn Tri Hạ với vẻ ngạc nhiên, đôi mắt cô ta nheo lại.

Trong mắt cô ta vẫn còn đọng nước, giọt lệ như giọt nước đọng lại trên mi dưới.

Cô ta chớp mắt, cơn đau trên mặt khiến cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ nhục nhã.

Người phụ nữ này, cô ta chỉ nói thế thôi mà!

Thế mà cô lại đánh thật!

Đường Thanh Nhã gần như phát điên vì tức giận, muốn đánh trả.

Tuy nhiên, cô ta đã kìm lại.

Cô ta luôn là một nhân vật yếu đuối ở bên ngoài, cô ta không thể phá vỡ lớp mặt nạ này.

Nhìn vẻ mặt luôn thay đổi của Đường Thanh Nhã, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy vô cùng ghê tởm, đúng là đồ đạo đức giả!

Không phải cô thích đóng vai Bạch Liên Hoa sao?

Không phải cô nói là lỗi của cô, rồi bảo tôi đánh sao?

Được thôi, như cô mong muốn!

"Cô nói đúng! Tất cả là do cô! Vì cô nên chồng tôi mới bị thương!" Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng nói: "Bây giờ xin cô tránh xa chồng tôi ra! Đừng hại anh ấy nữa!"

Đường Thanh Nhã cúi đầu và nói trong nước mắt: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi..."

Đường Thanh Nhã còn chưa nói xong, đã bị một giọng nói yếu ớt cắt ngang: "Nước..."

Tư Mộ Hàn nằm trên giường, mắt vẫn chưa mở, nhưng giọng nói lại phát ra yếu ớt.

Nguyễn Tri Hạ nghe thấy giọng nói của Tư Mộ Hàn, cô đột nhiên quay lại, định đi rót nước cho Tư Mộ Hàn, nhưng lại thấy Đường Thanh Nhã đã đi trước cô một bước, tiến tới rót một cốc nước cho Tư Mộ Hàn uống.

Đôi mắt cô đóng băng ngay lập tức.

Đường Thanh Nhã vui vẻ đưa ly nước đến bên môi Tư Mộ Hàn, hướng ống hút đến bên miệng anh: "Anh Mộ Hàn, nước đây, anh uống từ từ thôi."

Tư Mộ Hàn hiện tại rất khát nước, bất kể là ai đưa nước cho anh, anh đều nhắm mắt lại, ngậm ống hút trong miệng uống ừng ực.

Mãi đến khi uống gần hết, anh mới buông ống hút ra.

Sau khi Đường Thanh Nhã đặt lại chiếc cốc lên bàn, cô ta dường như nhận ra hành vi của mình không phù hợp lắm, vội vàng xin lỗi:

"A, Hạ Hạ, thật xin lỗi, tôi quên mất có cô ở đây, tôi chỉ làm theo thói quen thôi, tối hôm qua anh Mộ Hàn cũng mơ hồ tỉnh lại muốn uống nước, cho nên tôi chỉ là…"

Đường Thanh Nhã dường như cảm thấy cô ta đã giải thích xong rồi nên ngừng nói.

Nguyễn Tri Hạ đứng đó nghe Đường Thanh Nhã 'giải thích', trong lòng cảm thấy một tầng lửa giận trào dâng, cô thật sự muốn xé bỏ bộ mặt đạo đức giả trước mặt này.

Thôi bỏ đi.

Cô ta cố tình làm vậy để chọc tức cô mà.

Tại sao cô phải quan tâm đến cô ấy.

Hà cớ gì cô phải hạ thấp đẳng cấp để so đo với thứ tiểu nhân này chứ.

Nguyễn Tri Hạ hờ hững xua tay: "Tôi thấy cô cũng bị thương, đi nghỉ ngơi đi, chồng tôi thì có tôi lo rồi, không cần cô Đường phải bận tâm."

Đường Thanh Nhã bất đắc dĩ cắn môi, chỉ có thể ngoan ngoãn rút lui ra ngoài.

Khi cô ta xoay người, vô tình nhìn thấy Mặc Thâm đang đứng phía sau họ, Đường Thanh Nhã lập tức dừng lại.

Chính là anh ta.

Mặc Thâm nhìn Đường Thanh Nhã và hơi nheo mắt lại.

Đường Thanh Nhã bị đôi mắt như rắn của Mặc Thâm làm cho sợ hãi, lập tức cúi đầu sải bước ra khỏi phòng bệnh.

Mặc Thâm híp mắt, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt.

Anh ta ngước mắt lên thì thấy Nguyễn Tri Hạ đang trìu mến nhìn Tư Mộ Hàn ốm yếu nằm trên giường, ánh mắt anh ta lập tức mờ đi.

Anh ta quay người bước ra ngoài trong im lặng.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn, xung quanh là một mảnh yên tĩnh.

Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn đang nằm trên giường với băng gạc trên lưng mà nước mắt lưng tròng, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

Cô đợi anh ở nhà cả một đêm.

Thế mà anh vì một người phụ nữ khác, thế mà anh lại tự giày vò bản thân đến mức phải vào bệnh viện!

Tư Mộ Hàn, đồ khốn kiếp, sao có thể làm tổn thương người đàn ông cô yêu nhất thành như thế này chứ!

Nguyễn Tri Hạ thực sự muốn nhấc Tư Mộ Hàn lên và mắng mỏ anh một trận cho hả dạ.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt không có chút máu của anh, rốt cuộc cô cũng không đành lòng.

Cô bước tới, nhẹ nhàng nắm tay Tư Mộ Hàn, giọng nói có chút nghẹn ngào.

"Tư Mộ Hàn, tên khốn kiếp này, anh có biết em ở nhà chờ anh cả đêm không."

Tay của Tư Mộ Hàn khẽ nhúc nhích, sau đó anh chậm rãi mở mắt ra, nhìn Nguyễn Tri Hạ đang đỏ mắt ngồi ở trước giường anh, thanh âm khàn khàn vang lên.

"Hạ Hạ..."

“Đừng khóc…” Anh muốn giơ tay lau nước mắt cho cô, nhưng khi xử động lại vô ý kéo trúng vết thương trên lưng, anh đau đến mức toát mồ hôi lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK