Nguyễn Tri Hạ không ngờ Tư Mộ Hàn sẽ nghĩ như vậy, cô cảm thấy áy náy nên ôm lấy anh: “Xin lỗi, là em lòng dạ hẹp hòi, đã hiểu lầm anh rồi.”
Thì ra không phải anh cố ý hung dữ với cô.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Nguyễn Tri Hạ vui vẻ hơn rất nhiều.
Nhưng khi có nghĩ đến những lời tự trách vừa rồi của Tư Mộ Hàn thì không khỏi cảm thấy xót xa, có vòng tay qua cổ anh, luồn mười ngón tay vào mái tóc ngắn của anh mà xoa nhẹ rồi nói: “Chuyện này sao trách anh được chứ, là em cam tâm tình nguyện mà.”
Giọng nói nhẹ nhàng và dễ thương của cô đầy sự trìu mến.
Chính kẻ xấu đã hại cô, sao có thể trách Tư Mộ Hàn được chứ?
Với lại là cố tình nguyện đỡ phát súng đó cho anh.
Hơn nữa, đó không phải là một vết thương nghiêm trọng, anh thực sự không cần phải tự nhận trách nhiệm về mình như thế.
Tư Mộ Hàn rụt cổ về, xoa đỉnh đầu cô, nói sang chuyện khác.
“Đói bụng rồi hả, đi xuống ăn cơm thôi.”
Dù nói như thế nào đi nữa thì không bảo vệ được cô là lỗi của anh.
Anh sẽ không tha thứ cho những lỗi lầm của mình, nhưng anh cũng sẽ không vì vậy mà để cô ra đi.
Người phụ nữ của anh, không ai được phép đụng vào cô.
Tư Mộ Hàn ôm Nguyễn Tri Hạ đi vào thang máy.
Nguyễn Tri Hạ không còn tức giận với Tư Mộ Hàn nữa, cô ngoan ngoãn để mặc anh ôm.
Cô biết anh đang cảm thấy có lỗi với mình, vì vậy cứ để anh ôm.
Bình thường nếu cô không bị thương thì người đàn ông này cũng thích ôm cô rồi.
Như thể cô là báu vật của anh, không có không được, lúc nào anh cũng phải ôm trong tay.
Phải nói rằng cô rất thích thú hưởng thụ cảm giác Tư Mộ Hàn đối tốt với cô.
Dường như anh muốn bù đắp tình yêu mà cô đã đánh mất trong hai mươi năm qua.
Đã đến nhà ăn.
“Để em xuống, em tự đi được.”
Nguyễn Tri Hạ định đi xuống, nếu có người nhìn thấy thì thật ngượng.
“Ngoan ngoãn ngồi cho chắc.”
Tư Mộ Hàn không để cô từ chối, giữ người cô lại, không để cô lộn xộn.
Anh cứ ôm cô như thế và ngồi vào vị trí ăn cơm quen thuộc của mình.
Má Lâm bưng một ly sữa và một bát cháo trắng lên, đặt chúng trước mặt Nguyễn Tri Hạ.
Sau đó đứng sang một bên, nhìn hai người thân mật khăng khít thì không khỏi nở nụ cười ngọt ngào.
Thật tốt quá, quan hệ giữa cậu chủ và mợ chủ đã tốt như vậy rồi sao?
Má Lâm vui mừng nở nụ cười.
Tư Mộ Hàn bưng bát canh lên, đưa tới miệng Nguyễn Tri Hạ, ra hiệu cho cô há miệng: “Ngoan, uống đi”
Mặt Nguyễn Tri Hạ đã đỏ bừng như mông khí, cô nhìn những người giúp việc đứng xung quanh, rồi nhìn đến má Lâm đang cười bên cạnh mà ngượng ngùng vô cùng.
Cô đưa tay cầm lấy bát canh trong tay Tư Mộ Hàn, ngượng ngùng nói: “Em tự làm được.”
Tư Mộ Hàn chặn tay cô lại, lắc đầu cự tuyệt nói: “Em bị thương, để anh bón cho em”
Khóe miệng Nguyễn Tri Hạ giật giật, rất muốn hét lên một câu.
Em chỉ bị thương ở vai chứ không phải bị cụt què ở tay gì đâu.
Không cần anh phải bón!
Nhưng nhìn chiếc thìa mà Tư Mộ Hàn đã giơ lên từ lâu, dù sao cũng không đành lòng để anh mất mặt nên đành há miệng ngậm chiếc thìa súp bằng sứ trắng mà anh đưa tới.
Ăn hết từng thìa cháo một.
Tư Mộ Hàn hài lòng nhìn Nguyễn Tri Hạ, lại múc từng ngụm cháo trong bát rồi bón cho cô ăn.
Lúc đầu Nguyễn Tri Hạ không được tự nhiên, dần dần cô cũng đã quen với việc Tư Mộ Hàn bón cho mình ăn.
Uống từng ngụm, ăn từng ngụm.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn chăm chú bón cho mình mà trong lòng cảm thấy ngọt ngào khó tả.
Người đàn ông này.
Có đôi khi quá tốt với cô.
Luôn khiến cô cảm thấy không thật.