Có vẻ như rất khó hiểu.
Đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.
Có thốt lên: “Không phải đi ngủ thôi sao?"
Những tư thế này của người đàn ông, không giống như chỉ đi ngủ đơn thuần đầu...
Tư Mộ Hàn vừa cởi áo, vừa như biết Nguyễn Tri Hạ muốn đứng dậy, tiếng nói trầm thấp mê hoặc lòng người của anh vang lên:
"Đúng là đi ngủ mà. Không phải anh đang ngủ với em sao?"
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc.
Sợ tới mức vội đẩy Tư Mộ Hàn ra: “Không không không, em cảm thấy chưa buồn ngủ."
Nói đùa à, ban ngày ban mặt, muốn làm gì hả.
Không thấy xấu hổ à!
Tư Mộ Hàn tiến lên đè cô lại, cường thể bá đạo nói:
"Ngoan, em mệt rồi, em cần đi ngủ."
Nguyễn Tri Hạ vặn vẹo thân thể như con cá chạch: “Em không mệt, anh dừng lại cho em!"
Cô rõ ràng không muốn ngủ, người này cũng quá bá đạo rồi đó.
Tư Mộ Hàn cúi người hôn khẽ bên tai cô: “Em sẽ lập tức thấy buồn ngủ thôi, tin anh đi."
Đồng thời, anh cầm lấy điều khiển từ xa, kéo rèm lại, trong phòng nhất thời tối sầm xuống.
Tối đen như mực, trái lại có chút không khí ban đêm rồi.
Nguyễn Tri Hạ nằm ở trên giường, trước mắt là một mảng tối đen.
Trong bóng tối, tiếng thở gấp gấp vang lên trong căn phòng yên tĩnh càng thêm rõ ràng.
Nguyễn Tri Hạ không nhịn được ôm lấy người đàn ông: “Tư Mộ Hàn..."
Giọng cô mềm nhũn như tiểu yêu tinh cầu hồn phách con người, khiến Tư Mộ Hàn hận không thể lập tức ăn cô.
Tư Mộ Hàn cúi người thổi khí bên tai cô, lại còn không quên mê hoặc cô: “Ngoan, gọi ông
xã."
"Ông xã..."
Cô ngọt ngào gọi.
Giọng nói ngọt ngào khiến tim người ta đập dồn dập.
Hô hấp của Tư Mộ Hàn lập tức cũng dồn dập theo, anh tiếp tục mê hoặc: “Lại gọi thêm tiếng nữa đi."
"Ông xã, ông xã, ông xã."
Nguyễn Tri Hạ cũng rất phối hợp gọi ba lần.
Tư Mộ Hàn nhếch môi cười khẽ một tiếng: “Ngoan lắm."
Anh cúi đầu.
Trong bóng đêm, anh chuẩn xác hôn lên môi người phụ nữ.
Hôn sâu triền miên.
Nguyễn Tri Hạ bị hôn đến mức da đầu tê dại, cả người lâng lâng.
Trong lúc ý thức mơ hồ, cô nghe được người đàn ông dùng chất giọng mê chết người hết lần này đến lần khác lặp lại bên tai cô:
Hạ Hạ, em là của anh!
Toàn thân toát mồ hôi, Nguyễn Tri Hạ kiên trì muốn tắm bồn, Tư Mộ Hàn liền ôm cô cùng đi
tắm uyên ương.
Tắm xong, Tư Mộ Hàn ôm Nguyễn Tri Hạ trở về trên giường.
Nguyễn Tri Hạ nằm trên giường, quả thực có thể ngủ liền tù tì mấy ngày liền.
Cô kéo chăn lên che người, nhìn trên người anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Dáng người như supermodel kia khiến máu nóng trong người cô sục sôi!
Quả thực quyến rũ đến xịt máu mũi!
Người đàn ông này rõ là muốn cố xịt máu mũi mà.
May mà cô có đủ nghị lực, nếu không để chảy máu mũi thì quá xấu hổ.
Tư Mộ Hàn thấy cô gái nhỏ nhìn chằm chằm dáng người của mình, anh hài lòng nhếch môi, hỏi: "Có hài lòng với dáng người của người đàn ông nhà em không?"
Nguyễn Tri Hạ bị bắt được, nhất thời quẫn bách nhắm mắt, hừ hừ, khẩu thị tâm phi nói: "Cũng tạm được thôi."
Tư Mộ Hàn nghe xong, nhất thời híp đôi mắt đầy nguy hiểm, anh đi tới, cúi người nhìn chằm chằm cô: “Cũng tạm được?"
"Nói vậy, em đã xem qua thân thể của người đàn ông khác à?"
Tư Mộ Hàn lạnh giọng, trong giọng nói mang theo vẻ nguy hiểm.
Nguyễn Tri Hạ run người, vội nói: "Không có, em thề, em chỉ xem qua thân thể của mỗi mình anh thôi."
Còn về người đàn ông khác.
Trên tivi có xem qua...
Không biết có tính không...
Nguyễn Tri Hạ có chút chột dạ nhìn Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn từ trên cao quan sát cô, đôi mắt hẹp dài nheo lại, không tin nói: “Thật sao?”