Tư Mộ Hàn mím môi, cảm thấy bối rối trước sự tức giận đột ngột của Nguyễn Tri Hạ.
Trong lòng chỉ có một nhận định.
Cô còn giận hơn ban nãy.
Nhưng anh vẫn không biết cô đang giận cái gì...
Khi Quan Diếm được cậu chủ nhà mình gọi đến tâm sự thì cậu ta vô cùng mờ mịt.
Cậu chủ muốn tâm sự với cậu ta.
Đây quả thật là chuyện kinh dị.
Cậu ta đang ngồi trên ghế sô pha, ngồi rất nghiêm chỉnh.
Nhìn thấy Tư Mộ Hàn đi vào đã nhíu mày, không khỏi lo lắng nuốt nước bọt, xoa xoa lòng bàn tay, dè dặt hỏi: “Cậu chủ, cậu có chuyện gì nghĩ không thông ư?”
Cậu chủ luôn luôn thần thông quảng đại, sao lại có chuyện khiến anh nghĩ không thông chứ?
“Quan Diêm, cậu có biết tại sao phụ nữ lại giận cậu không?”
Tư Mộ Hàn chống cằm, dáng vẻ nghiêm túc khiến Quan Diêm không khỏi đỡ trán.
Cậu chủ nhất định phải hỏi những điều này với một con chó độc thân suốt hai mươi sáu năm như cậu ta ư?
Có nhầm lẫn gì hay không!
Làm sao mà cậu ta lại biết được vì sao phụ nữ tức giận cậu ta chứ!
Hơn nữa, cậu ta ế từ trong bụng mẹ rồi, làm gì có cô gái nào giận hờn với cậu ta đâu.
Những câu hỏi của cậu chủ là một câu hỏi hóc búa nên cậu ta phải suy nghĩ kỹ càng trước khi trả lời.
Quan Diêm trầm ngâm suy nghĩ một hồi mới dè dặt nói: “Cậu chủ, cậu và mợ chủ cãi nhau
à?"
Tư Mộ Hàn sờ sờ cằm, ánh mắt thâm thúy khó lường: “Có thể nói như vậy.”
“Cô ấy nói tôi hung dữ với cô ấy.”
Quan Diêm: “..”
“Nhưng tôi không nhớ hôm nay có hung dữ với cô ấy”
Tư Mộ Hàn suy nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.
Quan Diêm: “...”
Cậu có thể nói một câu công bằng không?
Cậu chủ, cậu dịu dàng với mợ chủ từ bao giờ vậy?
Không nhớ trước đây cậu đối xử với mợ chủ như thế nào à?
Đương nhiên cậu ta cũng chỉ suy nghĩ trong lòng mà thôi, còn ngoài miệng lại nói như vậy: “Cậu chủ, có khi nào vẻ mặt của cậu quá lạnh lùng, hay là nói chuyện quá lớn tiếng không?”
Tư Mộ Hàn đã suy nghĩ kỹ lại về những lời nói và việc làm của mình đối với cô gái bé nhỏ trong hôm nay.
Đột nhiên, như thể nghĩ ra điều gì đó, anh vỗ nhẹ vào lòng bàn tay của mình, “Đúng vậy, hình như tôi đã nói chuyện với cô ấy hơi lớn tiếng.”
Quan Diêm không còn muốn nghe cậu chủ nói chuyện nữa.
Người đàn ông trở thành nô lệ của VỢ này chắc chắn không phải là cậu chủ của cậu ta.
Rõ ràng cậu chủ nhà cậu ta là bất khả xâm phạm, người đàn ông cao quý như thần, sao lại vì một cô gái mà trở nên quái gở như thế.
Điều đau lòng hơn nữa là cậu ta cảm thấy không phải anh tìm cậu ta để tâm sự.
Mà chính là muốn xát muối vào lòng cậu ta, gián tiếp cho cậu ta ăn cẩu lương.
Quá nham hiểm mà.
Bắt nạt cậu ta, một con chó độc thân ế từ trong bụng mẹ!
Tư Mộ Hàn chuyển động xe lăn đi đến bên cạnh Quan Diêm, VỖ VỖ vai cậu ta và nói với vẻ mặt vui vẻ hoà nhã: “Quan Diêm, cảm ơn cậu”
Quan Diêm đau lòng nhưng vẫn ráng nở nụ cười trái với lương tâm: “Cậu chủ, khách sáo rồi.”
Thật ra cậu ta sắp tức ói máu rồi.
Xát muối vào tim còn chưa đủ, lại còn muốn nói móc cậu ta ư?
Cảm tạ cậu ta tự mình dùng tới cửa cho anh ngược đãi à?
Đúng là đã cạn tình chủ tớ rồi.
Tư Mộ Hàn đã hiểu rõ tại sao cô gái bé bỏng lại tức giận với mình, anh lập tức bỏ rơi Quan Diêm để đi dỗ dành bà xã của mình.
Bỏ lại Quan Diêm vẫn đang bị thương ở tay, trong lòng cảm thấy có một trận gió lạnh thổi qua.
Không phải vết thương đau mà là đau lòng.
Cậu ta cho rằng mình cũng cần phải tìm một tình yêu chân thành để hàn gắn trái tim đang bị tổn thương bởi cậu chủ.
Sau khi cáu gắt Với Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ đã ngủ thiếp đi.
Ngủ một giấc tới sáng mới tỉnh dậy.
Bụng đã đói meo, buộc cô phải dậy ăn cơm.
Cô xốc chăn lên và chuẩn bị xuống giường.
Đúng lúc này: “Đừng nhúc nhích.”