"Bắt đầu từ hôm nay, những bộ âu phục do tổng giám đốc của chúng tôi ở Hoa Khê đặt làm riêng không cần có thiết kế nữa."
"Không..." Cao Đồng Đồng hoảng sợ, theo bản năng vươn tay tóm lấy Mộ Tư: "Anh Mộ Tư, đây nhất định là hiểu lầm, tôi có thể giải thích."
Mộ Tư là đơn lớn nhất trong tay chị ta, nếu không có đơn hàng lớn Mộ Tư này.
1
Vậy danh hiệu nhà thiết kế đứng đầu Hoa Khê của chị ta phải đổi người rồi!
Mộ Tư kinh tởm lùi lại một bước, nhưng vẫn bị Cao Đồng Đồng chạm vào ống tay áo. Đôi con ngươi sắc bén của anh lập tức bùng cháy lửa giận hừng hực. Anh vừa cởi áo vừa nói: "Đuổi người ra cho tôi!"
Nói xong, anh ném chiếc áo khoác vest mà Cao Đồng Đồng đã chạm qua vào thùng rác...
Nguyễn Tri Hạ xem cảnh này, khóe miệng giật giật. Mộ Tư này, làm việc đúng là quyết tuyệt mà...
Chỉ vì Cao Đồng Đồng chạm vào ống tay áo của anh mà anh vứt bỏ cả bộ quần áo.
Nhưng đây quả thực là đang làm nhục Cao Đồng Đồng!
DX
Nguyễn Tri Hạ theo bản năng nhìn về phía Cao Đồng Đồng, chỉ thấy khuôn mặt trắng bệch của chị ta tái nhợt, rất là khó coi.
Nhớ tới dáng vẻ đắc thắng của Cao Đồng Đồng khi bước vào, lại nhìn thấy bộ dạng lúc này của chị ta, quả đúng là hai thái cực.
Nguyễn Tri Hạ không cười trộm trong lòng.
Cô lén lút giơ ngón cái cho hành động của Mộ Tư.
Làm tốt lắm, người anh em!
Rất đẹp trai!
Nhưng mà người đàn ông của cô vẫn là tốt nhất.
Nghĩ đến người đàn ông nhà mình, Nguyễn Tri Hạ không khỏi cười ngây ngô.
Cuối cùng, Cao Đồng Đồng bị hai thư ký lôi ra ngoài...
Nguyễn Tri Hạ chậm rãi đi theo phía sau, lúng túng sờ sờ mũi, vậy thì rốt cuộc cô đến đây làm cái quái gì vậy...
Cô cảm thấy mình như thể đến đây để xem kịch vậy.
Không thể không nói, khi nhìn thấy Cao Đồng Đồng bị ngược, trong lòng cô không hiểu sao lại cảm thấy rất sảng khoái là sao ấy nhỉ?
Cho chị ta kiêu ngạo này, giờ thì hay rồi.
Bị người ta vả mặt rồi nhỉ.
"Cô nhìn cái gì! Cô nói không phải cô đang nhìn tôi bị chê cười đi!"
Cao Đồng Đồng bị đuổi khỏi M.S, ngay lập tức trút giận lên đầu Nguyễn Tri Hạ.
Nhìn sự chật vật của mình, lại nhìn sự thong dong của Nguyễn Tri Hạ, nhất thời chị ta giận không có chỗ trút.
Cao Đồng Đồng giơ tay muốn tát Nguyễn Tri Hạ: "Một thực tập sinh nho nhỏ như cô thì có tư cách gì để cười nhạo tôi!"
Nhìn bàn tay đang rơi xuống, ánh mắt Nguyễn Tri Hạ lóe lên một tia sáng mờ mịt. Cô nắm lấy bàn tay đang hạ xuống của Cao Đồng Đồng, vẻ lạnh lùng trên mặt vô cùng rõ ràng: “Chị Cao, tôi không phải là nơi trút giận của chị. Chị muốn tức giận, vậy phiền sang một bên đi. Xin đừng giận chó đánh mèo lên tôi!"
Tại nơi làm việc, chị ta ức hiếp cô như thế nào, cô đều nhịn.
Nhưng chị ta vọng tưởng muốn trút giận từ người khác lên trên người cô ư, hừ, cô cũng không phải là đồ đầu gỗ, ngoan ngoãn để cho chị ta đánh!