Nguyễn Tri Hạ: …
Tư Mộ Hàn: …
Cô ta đây là đang tự biến mình trở thành nơi trút giận?
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy cạn lời.
Mà Tư Mộ Hàn lại nhìn Đường Thanh Nhã với vẻ mặt không nói hết thành lời, trong lòng có chút thất vọng.
Xem ra, cô ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
Mặc dù không biết rốt cuộc có phải trước đó cô ta đã nói gì với Hạ Hạ thật hay không, nhưng nhìn tình hình hiện tại có thể thấy, anh có thể cảm nhận được rõ ràng, cô ta đang cố tình châm ngòi ly gián anh và Hạ Hạ.
Thảo nào Hạ Hạ lại giơ tay đánh cô ta như vậy.
Có một số chuyện, đã qua rồi thì chính là qua rồi, dù muốn quay lại cũng không thể được nữa.
Mặc dù trong lòng anh, Đường Thanh Nhã đã từng là một cô gái đơn thuần, thiện lương biết bao nhiêu.
Nhưng Đường Thanh Nhã của ngày hôm nay lại khiến anh cực kỳ thất vọng.
Tư Mộ Hàn ôm lấy bả vai Nguyễn Tri Hạ, cưng chiều quát lớn một tiếng: “Đủ rồi Hạ Hạ, đừng làm loạn nữa.”
Mặc dù ngoài miệng thì là quát lớn, nhưng biểu cảm của anh lại lộ rõ vẻ bất lực và cưng chiều.
Giống như không phải anh đang lớn tiếng với cô, mà là lấy lòng.
Nguyễn Tri Hạ chu miệng, mặt đầy vẻ tức giận, trừng mắt với anh: “Em làm loạn ư?”
“Rõ ràng là chính miệng cô ta nói, tâm trạng em không tốt, có đánh cô ta cũng chẳng sao, đến cô ta còn không thèm để ý, mà anh đã đứng ra đau lòng thay cô rồi sao.”
“Nếu anh thật sự đau lòng cho cô ta như vậy, thì cứ đưa cô ta quay về nhà đi.”
Nguyễn Tri Hạ cũng không biết rốt cuộc bản thân bị làm sao nữa.
Ngọn lửa giận trong lòng bùng cháy dữ dội, dường như đang muốn thiêu đốt cô, khiến cô như một khẩu súng máy không thể ngừng lại, hễ thấy ai là mắng người nấy.
Mặc dù đối phương là người đàn ông mà cô yêu nhất, cô cũng không thể khống chế được cái miệng ác ôn của mình.
“Hạ Hạ, em nói vậy là có ý gì?”
Tư Mộ Hàn không ngờ Nguyễn Tri Hạ sẽ nói ra những lời như vậy, nên hơi sửng sốt một chút, nhìn khuôn mặt đẹp đang tức giận kia, đột nhiên anh lại cảm thấy có chút xa lạ.
Mà vì không thể khống chế được hành vi của mình, nên trong lòng Nguyễn Tri Hạ lại càng thêm bực bội.
Đến bản thân cô cũng không muốn nói như vậy.
Nhưng lời nói lại luôn không chịu thành thật, cái miệng cô căn bản là không chịu nghe theo sự khuyên bảo của cô, thấy bản thân luôn nóng nảy bực tức như thế cô cũng cảm thấy phiền, bực bội vô cùng.
Cô vốn định đợi đến khi cảm xúc bình ổn lại một chút sẽ đi nói chuyện với Tư Mộ Hàn.
Trong đầu thầm nghĩ không được nói ra cái gì mất kiểm soát nữa.
Nhưng ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy Đường Thanh Nhã đứng bên cạnh Tư Mộ Hàn, cơ thể cô ta như dán chặt lên lưng anh, vậy mà Tư Mộ Hàn vẫn hồn nhiên không nhận thức được.
Điều khiến cô càng bực bội hơn chính là, Đường Thanh Nhã còn lén nở nụ cười đắc ý với cô.
Ngọn lửa giận trong lòng cô phút chốc lại bùng cháy hừng hực, càng lúc càng nóng, càng lúc càng mãnh liệt, lời nói lại càng không khoan nhượng nể mặt gì ai.
“Em nói gì trong lòng anh hẳn là rõ ràng nhất. Tư Mộ Hàn, em không muốn nhìn thấy người phụ nữ này nữa, anh lập tức đuổi cô ta đi mau đi.”
Một Nguyễn Tri Hạ không biết nói đạo lý như vậy, thực sự khiến Tư Mộ Hàn cảm thấy có chút xa lạ.
Rõ ràng là chính miệng cô nói muốn cùng anh bù đắp cho Đường Thanh Nhã, nhưng sao bây giờ lại trở mặt không chịu nhận người như vậy?
Tư Mộ Hàn cũng đau đầu muốn chết rồi, anh luôn cảm thấy Nguyễn Tri Hạ hành động như vậy là sai, nhưng anh không muốn làm ầm ĩ với cô.
Mà Đường Thanh Nhã đứng ở kia, nhìn hai người cãi nhau vì cô ta, cô ta làm ra vẻ vô cùng áy náy, vội vàng nói với Tư Mộ Hàn.
“Anh Mộ Hàn, Hạ Hạ, hai người không cần phải cãi nhau vì em nữa, em sẽ đi ngay đây.”
Dứt lời, Đường Thanh Nhã xách túi lên, xoay người đi ra ngoài.
“Muốn đi thì đi cho nhanh lên, miệng nói đi, nhưng chân lại không thấy động.”
Nguyễn Tri Hạ nghe xong mấy lời đó của Đường Thanh Nhã, cô chỉ cảm thấy thật nực cười, miệng liên tục nói đi đi.
Nhưng lại cứ đứng ở đây, bám chân bọn họ làm loạn đến hơn mười phút đồng hồ.
Là cô ta thật sự muốn rời đi, hay chỉ đang cố tình diễn trò.
Mà Đường Thanh Nhã vừa nghe Nguyễn Tri Hạ nói vậy xong, cô ta giận đến nỗi suýt cắn đứt đầu lưỡi mình.
Cô ta cắn cắn môi, ra vẻ oan ức lau lau nước mắt, ra vẻ kìm nén nước mắt lao nhanh ra ngoài.
Tư Mộ Hàn nghe thấy lời này của Nguyễn Tri Hạ, lại nhìn sang Đường Thanh Nhã đang vội vàng rời đi, nét mặt lập tức trầm xuống.
“Hạ Hạ, em đủ rồi đấy, càng lúc nói chuyện càng quá đáng!”
Cảm xúc Nguyễn Tri Hạ vốn đang không thể khống chế được, giờ lại nghe mấy lời này của Tư Mộ Hàn, cô giống như quả bom bị châm ngòi nổ, chớp mắt một cái, lửa bắn tung tóe.
“Em quá đáng ư?”
“Tư Mộ Hàn, rốt cuộc là ai càng lúc càng quá đáng hả?”
“Cô ta biết rõ là anh có em, nhưng lại cố ý đứng trước mặt em một tiếng anh Mộ Hàn của tôi hai tiếng anh Mộ Hàn, cứ liên tục giả bệnh để lấy lòng anh, để anh đồng cảm và thương hại cô ta, nếu cô ta thực sự có bệnh thật thì sao có thể bình thường như vậy được!”
Nguyễn Tri Hạ cũng tức điên đến nơi rồi, nói ra việc Đường Thanh Nhã giả bệnh mà không có chứng cứ.
Mà Tư Mộ Hàn nghe Nguyễn Tri Hạ nói Đường Thanh Nhã giả bệnh xong, tức khắc, anh nhìn cô với nét mặt không thể tin nổi, giống như là không quen biết cô.
“Hạ Hạ, hôm nay em quá đáng thật sự đấy.”
“Hiện tại cảm xúc của em không được ổn định, anh không muốn ầm ĩ thêm với em nữa, Hạ Hạ, Tiểu Nhã biến thành như vậy tất cả là tại anh, anh biết là em không thích cô ấy, nhưng giờ cô ấy cũng đã quyết định về quê rồi, sẽ không đến quầy rầy chúng ta thêm nữa, tại sao em cứ phải một hai khiến sự việc diễn biến theo hướng phức tạp như vậy?”
Tư Mộ Hàn nói xong câu này, lập tức xoay người rời khỏi nhà ăn.
Nói thật, Tư Mộ Hàn cảm thấy rất thất vọng, buồn lòng và thật xa lạ với Nguyễn Tri Hạ của ngày hôm nay.
Dáng vẻ tính toán chi li từng tí một đó của cô, căn bản không giống với Nguyễn Tri Hạ bình thường mà anh biết.
Nguyễn Tri Hạ đứng bất động tại chỗ, ảo não cắn môi, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Sao cô lại thế này?
Tại sao tính tình cô hôm nay lại khó chiều như vậy?
Biết rõ Tư Mộ Hàn buồn lòng thất vọng, hay thậm chí là hổ thẹn với Đường Thanh Nhã, cô còn xé rách mặt cô ta không thương tiếc như vậy làm gì, làm thế chẳng phải càng khiến Tư Mộ Hàn thêm khó xử hơn sao?
Cô là óc heo hay gì?
Tại sao lại muốn hùng hổ dọa người như vậy?
Nhưng mà…
Vừa rồi Tư Mộ Hàn lại vì Đường Thanh Nhã mà nặng lời với cô, điều này lại càng khiến cô khó chịu trong lòng.
Nguyễn Tri Hạ rầu rĩ chống tay lên mặt bàn, ngồi xuống.
Hai tay cô chống cằm, ghé đầu trước bàn ăn, đôi mắt ngước nhìn về phía cửa sổ sát đất cách đó không xa.
Ngoài cửa sổ.
Đường Thanh Nhã đang ở trên con đường nhựa, một chiếc xe nhìn qua có thể thấy rõ vẻ xa hoa thoải mái cũng đang đậu ở đó.
Thi thoảng cô ta lại duỗi tay lau mắt, nhìn thoáng qua dáng vẻ khóc lóc đó thực sự rất đáng thương.
Rất nhanh sau đó, cô đã thấy bóng dáng Tư Mộ Hàn vừa rời khỏi nhà ăn đi tới chỗ Đường Thanh Nhã.
Đường Thanh Nhã nhìn Tư Mộ Hàn, nước mắt rơi đúng kiểu không mất tiền nên không tiếc, tí tách tí tách chảy ròng xuống hai má.
“Anh Mộ Hàn, thực sự xin lỗi, tất cả là tại em, nên Hạ Hạ mới ầm ĩ với anh như vậy.”
Đường Thanh Nhã nhìn Tư Mộ Hàn nói với vẻ áy náy.
Tư Mộ Hàn nhìn cô ta, ánh mắt hơi trầm xuống: “Chuyện này không liên quan đến em, không cần suy nghĩ quá nhiều.”
Đường Thanh Nhã hơi nức nở, nói với giọng điệu nghẹn ngào: “Anh Mộ Hàn, em đi rồi, anh nhất định phải sống thật hạnh phúc với Hạ Hạ đấy.”
“Ừm.”
Tư Mộ Hàn gật đầu như nắc nẻ: “Anh sẽ hạnh phúc.”
Sau đó lại như đang nghĩ tới gì đó, anh lại mở miệng nói tiếp: “Em cũng vậy.”
Đường Thanh Nhã biết rõ ý tứ trong lời nói của anh, chỉ cười cười, không lên tiếng.
Đương nhiên cô ta sẽ hạnh phúc.
Chỉ cần được ở bên cạnh anh.
Đường Thanh Nhã rời đi dưới ánh nhìn của Tư Mộ Hàn, ngồi trên chiếc xe thoải mái mà anh đã chuẩn bị trước cho cô ta.
Chiếc xe từ từ nổ máy, rồi phóng ra khỏi cổng lớn biệt thự.
Nguyễn Tri Hạ uể oải nằm lên bàn, nhìn Tư Mộ Hàn vẫn đứng đó, mãi cho đến khi chiếc xe chở Đường Thanh Nhã đi khuất dạng, anh mới xoay người quay vào.
Đột nhiên, cô bỗng chua xót nhếch nhếch khóe môi.
Đường Thanh Nhã quả thực chính là chướng ngại vật lớn nhất giữa cô và Tư Mộ Hàn.
Cũng vì cô ta, mà giữa cô và Tư Mộ Hạn dường như có một bức tường ngăn cách nào đó.
Đặc biệt là hôm nay, hành động của cô đối với Đường Thanh Nhã sợ là sẽ khiến trái tim Tư Mộ Hàn rét lạnh.