La An An nghiêm chỉnh nói lời thật.
Phương Minh Mị và hai "người hầu" của cô ta nghe La An An nói vậy, tức đến mức suýt chút ói ra máu!
Cái gì mà ba người bọn họ đánh hai người các cô chứ?
Rõ ràng là hai người các cô đánh ba người bọn họ!
Nhìn ai thảm hơn trước đã rồi nói, có được hay không?
"Bạn học Nguyễn Tri Hạ à, xét thấy em thành thật, làm tôi cảm thấy vô cùng vui mừng, nhưng mà đánh nhau là không đúng."
Hiệu trưởng vẫn là rất thích sự thành thật của Nguyễn Tri Hạ, hơn nữa ông ấy cũng biết rõ con người của Phương Minh Mị.
Một học sinh ba tốt như Nguyễn Tri Hạ cũng bị ép đến mức đánh nhau, vậy thì chắc chắn lời nói của Phương Minh Mị rất là quá đáng.
Hiệu trưởng suy nghĩ một chút, quyết định khai ân với đám người Nguyễn Tri Hạ một lần.
"Các em phá hủy cơ sở vật chất của trường học, xét thấy đây là lần đầu các em vi phạm, ghi lỗi nặng vào học bạ, viết bản kiểm điểm, sau đó năm người bồi thường theo đầu người, một người bồi thường mười vạn. Việc này coi như xong"
"Nguyễn Tri Hạ, tình cảnh của em đặc biệt, không cần mời phụ huynh, nhớ là phải trả đủ tiền bồi thường đấy nhé."
Hiệu trưởng cũng có biết một chút về gia cảnh của Nguyễn Tri Hạ, biết cho dù bảo cổ gọi phụ huynh đến thì cũng sẽ không có ai đến, vậy nên ông ấy dứt khoát bảo cô không cần mời.
Về phần bồi thường thì vẫn phải có còn làm thế nào để trả, đó là chuyện của cô.
Nói với Nguyễn Tri Hạ xong, hiệu trưởng lập tức nhìn về phía La An An đang cười đùa tí tởng
một bên, nhìn dáng vẻ không tim không phổi của cô ấy, rất là đau đầu.
"Còn có em, La An An, em cũng viết một bản kiểm điểm cho tôi, tôi sẽ gọi điện thoại về cho gia đình em để bồi thường tổn thất, hi vọng em không có lần sau nữa!"
La An An là cô sinh viên khiến hiệu trưởng vô cùng nhức đầu, thường xuyên gây chuyện, nhưng ông ấy cũng không dám làm gì cô ấy.
Có lẽ người khác nghĩ rằng cô ấy chỉ là con của một gia đình bình thường mà thôi, nhưng mà ông ấy biết rõ, La An An là một người tuyệt đối không thể đắc tội.
Người ở sau lưng cô ấy vô cùng lợi hại đấy!
Sau đó, hiệu trưởng lại chỉ vào hai "người hầu" của Phương Minh Mị nói: "Em!" "Còn có em nữa!"
"Các em về nhà gọi phụ huynh đến cho tôi!"
Một học sinh ba tốt, ông ấy không nỡ mắng, một học sinh có vấn đề, ông ấy không đắc tội nổi, không thể mắng mỏ, một cô con gái của cổ đông, ông ấy cũng không thể đắc tội. Vậy nên, ông ấy chỉ có thể trút giận lên hai "người hầu" này thôi.
Đãi ngộ khác biệt như thế khiến cho hai người hầu" bùng nổ.
"Hiệu trưởng, vì sao mà hai người bọn họ chỉ cần viết kiểm điểm, còn bọn em lại phải mời phụ huynh chứ?"
"Người hầu" số một bất mãn nói.
"Đúng vậy đúng vậy, chuyện này không công bằng!" "Người hầu" số hai cũng nói theo.
Vì sao mà Nguyễn Tri Hạ và La An An chỉ cần viết kiểm điểm và bồi thường, mà bọn họ không chỉ phải viết kiểm điểm và bồi thường, còn phải mời phụ huynh, chuyện này không công bằng!
Nhưng mà hai người không nghĩ tới, nếu nói không công bằng, Phương Minh Mị là người gây chuyện, lại không phải chịu bất kỳ xử phạt nào.
Dù sao Nguyễn Tri Hạ không chỉ phải bồi thường mười vạn, mà cũng bởi vì bị ghi lỗi nên còn bị mất học bổng nữa.
Mà La An An!
Không chỉ phải viết thêm một bản kiểm điểm mà sau khi trở về còn phải bị người nào đó phê bình.
Chuyện vốn không công bằng làm sao nói công bằng được.
"Vì sao à?"
Hiệu trưởng tức giận trừng mắt: "Chỉ bằng vào việc tôi là hiệu trưởng! Có bản lĩnh thì các em tự mình bồi thường mười vạn cho tôi xem đi?"
Nói xong lời cuối cùng, hiệu trưởng trực tiếp quát lên: "Nếu không mời phụ huynh đến thì các em có biết chừa đầu! Đừng nói nhảm nữa, mau gọi phụ huynh đến đây, nếu không mời thì cút khỏi đây đi! Chỗ này của tôi không nhận sinh viên không nghe lời!"