Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Mộ Hàn nghe vậy, trong lòng truyền đến từng trận đau đớn. 

Hạ Hạ đã đứng trước mặt anh sao? 

Vậy lần đó tiếng đầu tiên anh nghe thấy Hạ Hạ gọi tên mình không phải là nghe nhầm sao? 

Mà thật sự là Hạ Hạ đang gọi anh? 

“Cậu chủ, mợ chủ, cô ấy đã bị đưa đi. Người kia nhìn rất giống bà chủ.” 

Chỉ là sự thật lại rất tàn nhẫn. 

Nhưng cái gì phải nói thì vẫn phải nói. 

Quan Diêm vẫn kể lại chuyện vừa xảy ra cho Tư Mộ Hàn, không bỏ sót một chữ. 

Tư Mộ Hàn nghe, cả người ngã ngồi trên ghế, sức lực toàn thân như bị rút sạch. 

Anh ngồi đó, đặt tay lên mắt, bật cười điên dại: “Ha ha.” 

Hạ Hạ ở ngay trước mắt anh, nhưng anh lại không nhìn thấy cô. 

Cô bị một người đàn ông khác đưa đi ngay trước mắt anh. 

Tư Mộ Hàn cảm thấy mình như người vô dụng. 

Không thể làm được gì ngoài việc đem đến vô số phiền phức cho cô gái nhỏ của mình. 

Lúc đó cô đã thấy tuyệt vọng đến mức nào? 

Anh đang ở ngay trước mắt nhưng lại không thể cứu được cô! 

Tư Mộ Hàn bỗng giơ tay giáng một nắm đấm nặng nề xuống mặt bàn. 

Lại đập trúng một cái cốc để cao, chiếc cốc kia bị đập nát, miếng thuỷ tinh ghim vào năm đấm vốn đã bị thương của Tư Mộ Hàn, máu tươi lập tức trào ra. 

Anh thô bạo đứng lên, trên mặt là sự hung ác nham hiểm chưa từng có. 

“Tìm người đó cho tôi!” 

Nhìn rất giống mẹ sao? 

Hoả ra anh thật sự có một người anh trai cùng mẹ khác cha. 

Tư Mộ Hàn nhếch môi tự giễu. 

Mộc Quý Bạch ở bên cạnh không lên tiếng, nhìn thấy mu bàn tay của Tư Mộ Hàn chảy máu, anh ta đứng lên, giơ tay kéo lấy tay của Tư Mộ Hàn, vừa rút mấy mảnh thuỷ tinh đâm vào tay anh vừa nói: “Cậu cứ như vậy, nếu để Hạ Hạ thấy thì sẽ đau lòng lắm đấy.” 

Mặc dù anh ta thật sự rất không ưa Tư Mộ Hàn. 

Nhưng anh là người đàn ông mà Hạ Hạ thích, nếu như Hạ Hạ nhìn thấy anh bị thương thì có khi còn khóc nhè mất. 

Tư Mộ Hàn không nói gì, yên lặng rút tay lại. 

Quan Diêm im lặng đi ra ngoài, hỏi xin bộ phận chăm sóc khách hàng một hộp thuốc. 

“Mộc Quý Bạch, tôi không nhìn được, làm phiền anh đưa Hạ Hạ trở về.” 

Tư Mộ Hàn biết mình không thể làm được gì, anh chỉ có thể gửi gắm Nguyễn Tri Hạ cho Mộc Quý Bạch - người đáng tin cậy lúc này. 

Dù dựa vào trực giác của đàn ông với đàn ông, tuy Mộ Quý Bạch rất ghét anh nhưng anh ta sẽ không làm hại Hạ Hạ. 

“Chuyện đó thì không cần cậu nói thì tôi cũng sẽ làm” 

Mộ Quý Bạch giơ tay đẩy gọng kính trên sống mũi, đáy mắt hiện lên một tia u ám. 

Không cần Tư Mộ Hàn nói thì anh ta cũng sẽ đưa Hạ Hạ về! 

Người đàn ông không nói câu nào đã đưa Hạ Hạ đi còn đáng ghét hơn cả Tư Mộ Hàn, anh ta sẽ không để Hạ Hạ ở đó thêm nữa đâu! 

Khi Mặc Thâm tỉnh lại, anh ta phát hiện mình đang ở trong phòng khám của Bạch Tuyền. 

Anh ta nằm trên giường bệnh, trên khuôn mặt u ám tràn đầy vẻ trầm lắng khiến người ta không thể nhìn thấu được. 

Anh ta nhìn chằm chằm lên trần nhà không chớp mắt, ánh mắt trống rỗng nhìn vào hư vô, không biết đang nghĩ cái gì. 

Lúc Bạch Tuyền bước vào, Mặc Thâm nghe thấy tiếng động, nhìn về hướng cô ấy. 

Bạch Tuyền nhìn thẳng vào mắt Mặc Thâm, cô lập tức vui mừng đi về phía anh ta: “Anh Mặc Thám, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!” 

“Tôi hôn mê bao lâu rồi?” 

Giọng của Mặc Thâm có hơi khàn. 

Bạch Tuyền nói: “Gần một ngày rồi.” 

Mặc Thâm nói: “Thập Lục đầu, gọi cậu ta vào đây.” 

Bạch Tuyền gật đầu, đi ra ngoài. 

Một lát sau, Thập Lục bước vào với đôi mắt đỏ hoe. 

Nhìn thấy Mặc Thâm đã tỉnh lại, Thập Lục không có khí thế mà rơi lệ. 

Cậu ta nức nở: “Anh Bảy, anh làm em sợ muốn chết!” 

Mặc Thâm hơi nheo mắt, hỏi cậu ta: “Tìm được cô ấy chưa?” 

Thập Lục ngơ người, đáp: “Ai cơ?” 

“Nguyễn Tri Hạ.” 

Mặc Thâm không rõ tâm tình nói. 

Lúc này Thập Lục mới tức giận đứng lên: “Anh Bảy, có phải anh bị người phụ nữ kia bỏ thuốc mê rồi đúng không! Vừa tỉnh dậy đã vội vàng tìm cô ta làm gì chứ?” 

Mặc Thâm nhắc lại lần nữa: “Tìm thấy cô ấy chưa?” 

Thập Lục cảm thấy như nắm đấm của mình đánh vào bông, có hơi buồn bực nói: “Chưa thấy. Có khi cô ấy đã quay về lâu rồi.” 

Tối hôm qua cậu phải người đi nhưng không ai tìm thấy Nguyễn Tri Hạ. 

“Không thể nào, cô ấy không có CMND và hộ chiếu, cô ấy không thể quay về được.” 

Thập Lục lập tức nói thêm: “Tư Mộ Hàn ở đây, có lẽ cô ấy đã đi tìm Tư Mộ Hàn rồi.” 

Sắc mặt Mặc Thâm trở nên lạnh lùng. 

“Thế sao?” 

“Cậu phái người đi xem, có phải cô ấy thật sự đang ở chỗ Tư Mộ Hàn không?” 

Thập Lục theo bản năng quay sang nhìn Mặc Thâm, không biết có phải là ảo giác hay không. 

Tại sao cậu ta lại có cảm giác như anh Bảy của cậu đã trở nên đáng sợ hơn trước rồi thì phải. 

“Đã rõ.” 

Thập Lục không dám làm trái ý Mặc Thâm, hơi không nguyện ý gật đầu. 

Nhưng cậu ta nhanh chóng chợt nhớ đến cái gì đó, trở nên vui vẻ hơn: “Anh Bảy, anh yên tâm, em nhất định sẽ bắt người phụ nữ đó về đây cho anh!” 

Nếu người phụ nữ đó làm tổn thương anh Bảy, chắc chắn anh Bảy sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô ta đâu. 

Bạch Tuyền đứng bên cạnh, lo lắng nhìn Mặc Thâm. 

Có thể người khác không nhìn ra được, nhưng cô ấy vẫn nhìn thấy. 

Anh Mặc Thâm thay đổi rồi. 

Có vẻ như anh đã trở nên lạnh lùng hơn trước. 

Thậm chí cô ấy cảm giác như anh ta tràn đầy chán ghét và vứt bỏ với cái thế giới này. 

Lúc này trong lâu đài. 

Mục Cảnh Y đứng trong phòng khách với vẻ mặt tức giận, quản gia đi theo sau, khó khăn nói: 

“Cô cả, ngài ấy thật sự không có ở đây.” 

Mục Cảnh Y hai tay chống nạnh, ậm ừ nói: “Bác quản gia, bác mau đưa chị Hạ xuống đây cho cháu!” 

Anh Thâm thật là quá đáng! 

Sao lại có thể bắt cóc vợ của anh trai về nhà mình chứ! 

Dù anh ta có thích chị Hạ đi nữa thì cũng không thể cưỡng ép chia cắt vợ chồng nhà người ta được! 

Cô ấy đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện. 

Chị Hạ đau đớn và tuyệt vọng như vậy, cô ấy nghĩ như vậy thì có thể gặp được anh trai nhưng anh Thâm lại ép buộc kéo người ta đi. 

“Cô cả, ngài ấy và cô gái kia đi từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa trở lại.” 

Quản gia cũng rất bất lực. 

“Tôi không tin!” 

Mục Cảnh Y đẩy quản gia ra, tỏ vẻ mình muốn lên tầng tìm người. 

“Cô cá, tôi thật sự không lừa cô đâu.” 

Quản gia theo bản năng đuổi theo. 

Ngay lúc hai người họ đang dây dưa trên cầu thang thì Mặc Thâm và Thập Lục một trước một sau bước vào cửa. 

Quan gia vừa nhìn thấy Mặc Thâm liền lộ ra vẻ mặt vui mừng, ông ta lập tức nói với Mục Cảnh Y đang muốn lên tầng: “Cô cả, ngài ấy về rồi.” 

Mục Cảnh Y nghe vậy, theo bản năng nhìn về phía cửa ra vào. 

Đúng là anh Thâm rồi. 

Cô ấy lập tức xoay người bước xuống tầng. 

Đến trước mặt Mặc Thâm, cô ngẩng đầu lên nhìn Mặc Thâm, tức giận nói: “Anh Thâm! Anh hơi quá đáng rồi đấy!” 

Mặc Thâm nhíu mày, không hiểu đang yên đang lành Mục Cảnh Y muốn làm gì. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK