Sự từ chối đột ngột của Nguyễn Tri Hạ khiến Tư Mộ Hàn sa sầm mặt lại.
Anh không thể để cho cô lại gặp tai nạn như ngày hôm nay được.
Nguyễn Tri Hạ là người thích mềm chứ không thích cứng, Tư Mộ Hàn càng lạnh lùng cứng rắn thì cô càng bướng bỉnh.
Cô đứng lên, bất mãn nhìn Tư Mộ Hàn và tức giận nói: “Sao lại không được, tôi có thể tự làm chủ an nguy của chính mình, không cần anh lo.”
“Tôi không giống như anh, phách lối quen rồi, vừa ra cửa là có vệ sĩ đi theo, khệnh khệnh khạng khạng”
“Tôi chỉ là một sinh viên đại học bình thường, suốt ngày để hai tên vệ sĩ đi theo, người không biết còn tưởng rằng tôi đang khoe mẽ đó chứ.”
Chuyện cô gả thay đã trở thành một đề tài nóng hổi trong nhà trường rồi.
Nếu bây giờ cô còn mang theo vệ sĩ đi học, e rằng đề tài này sẽ nổi lên như cồn quá.
Cô trầm tĩnh quen rồi.
Không thích có người đi theo, mà cũng không thích trở thành đối tượng bàn luận của người khác.
Hơn nữa chuyện này chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.
Bây giờ Nguyễn Tử Nhu đã bị bắt, cô lại không hề xúc phạm ai nên phiền toái không thể tự động tìm đến tận nơi được.
Lúc này Nguyễn Tri Hạ cũng không biết còn có câu nói rằng bạn không chọc người khác không có nghĩa là người khác sẽ không chọc tới bạn.
“Tùy cô vậy.”
Tư Mộ Hàn không ngờ rằng lòng tốt của anh lại kích động Nguyễn Tri Hạ phản ứng mạnh như thế.
Chợt anh có cảm giác như lòng tốt bị sét đánh trúng nên dứt khoát khởi động xe lăn rời khỏi phòng.
Nguyễn Tri Hạ nhìn người đàn ông đang tức giận thì cảm thấy ấm ức mà bĩu môi.
Nhưng lại không biết phải nói gì.
Còn Quan Diêm thì giống như không khí mà nhìn hai người khẩu chiến với nhau, ngay cả thở khẽ cũng không dám thở.
Lúc này cậu ta nhìn thấy Tư Mộ Hàn tức giận rời đi thì mới dám thở khe khẽ.
Quan Diêm nhìn thấy cậu chủ bỏ đi với vẻ tức giận không hề nhẹ thì không khỏi bất mãn nhìn Nguyễn Tri Hạ rồi nói: “Mợ chủ à, thứ cho tôi lắm mồm, cậu chủ kêu vệ sĩ đi theo cô cũng vì muốn tốt cho cô thôi. Không phải lần nào cô cũng gặp may như vậy, được cậu chủ xuất hiện kịp thời cứu cô đúng lúc đâu.
Cô nên biết rằng từ ngày gả cho cậu chủ, cô không còn là người thường nữa mà là mợ chủ của nhà họ Tư, là vợ của cậu chủ, có rất nhiều người nhìn vào cô như hổ rình mồi, có rất nhiều người sẽ gây bất lợi đối với cô.”
Đã bao giờ cậu chủ của cậu ta nghĩ cho người con gái nào như vậy đâu chứ.
Cần phải biết rằng một khi cậu chủ quan tâm đến cô thì nói không chừng cậu hai sẽ để mắt tới cô rồi lôi cô ra uy hiếp cậu chủ.
Nếu mợ chủ không thể vì cậu chủ mà suy nghĩ thì cậu ta không đồng ý với việc cậu chủ giữ cô ở bên cạnh.
1
“Mợ chủ, tôi hy vọng cô có thể vì cậu chủ mà suy nghĩ lại”
Quan Diêm nói xong thì lui thẳng xuống.
Nguyễn Tri Hạ ngây người đứng đó, những lời nói của Quan Diêm trước khi rời đi lại vang lên bên tai cô.
Bất giác cô càng thêm phần áy náy và tự trách.
Cô không nên làm cho anh tức giận, anh vẫn đang bị thương mà.
Hơn nữa đúng thật là anh muốn tốt cho cô, chẳng qua cô vẫn chưa thể thích ứng với thân phận mợ chủ nhà họ Tư nên mới tùy ý làm càn.
Nhưng cô đã làm Nguyễn Tri Hạ được hai mươi năm, trong nháy mắt lại trở thành mợ chủ nhà họ Tư, phải phối hợp với tiết tấu cuộc sống của Tư Mộ Hàn nên ít nhiều cũng hơi chống đối lại, thậm chí mâu thuẫn.
Có lẽ thân phận này sẽ trói buộc việc theo đuổi ước mơ của cô.
Thứ lỗi vì tạm thời cô không thể chấp nhận được.
Cô chỉ muốn là một người bình thường.
Nguyễn Tri Hạ cụp mắt xuống và bước lên lầu.
Trở lại phòng ngủ, không thấy bóng dáng của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ hơi ngẩn người, sau đó có nghe thấy tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm.
Mặt cô bỗng đỏ bừng lên, vội bước nhanh đến cửa phòng tắm.
Cửa phòng tắm đang đóng, cô không quan tâm mà cứ thế mở cửa bước vào.
Khi nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn đang xả nước, cô tức giận bước tới, vặn vòi nước lại.
“Anh điên rồi à! Không phải bác sĩ Tống đã nói vết thương của anh không
được đụng nước sao?”