Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta nghe xong, cảm thấy hết sức buồn bực, cái gì mà bảo anh ta giúp chăm sóc một hai ngày chứ? 

Nhưng mà... 

Anh ta thích Tư Mộ Hàn làm cháu rể hơn tên Mặc Thâm này. 

Anh ta thích Hạ Hạ. 

Nhưng định mệnh chỉ cho anh ta làm cậu út của cô, cho dù trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng anh ta cũng chỉ có thể chúc phúc cho cô, cầu cho cô kiếp này sống vô lo vô nghĩ. 

"Cháu biết." 

Nguyễn Tri Hạ đáp lại với một chút ảm đạm trong lòng. 

Mặc dù Tư Mộ Hàn đã nói hai ngày nữa anh sẽ đến tìm cô, nhưng trong lòng cô vẫn có chút bất an bứt rứt. 

Như thể có điều gì đó sắp xảy ra, không phải lúc nào cô cũng có thể vững vàng kiên định được. 

"Đừng nghĩ nhiều như vậy. Hai ngày này, cậu sẽ đưa cháu đi chơi trên đảo." 

Mộc Quý Bạch nhẹ nhàng xoa đầu cô và nói nhỏ. 

Nguyễn Tri Hạ không nói gì nữa, chỉ lơ đãng gật đầu. 

Bên phía Hàng Thành. 

Đường Thanh Nhã thức cả đêm, giữ chặt cánh tay của Tư Mộ Hàn, như thể cô ta sợ rằng nếu cô ta buông ra, anh sẽ biến mất. 

Mãi đến nửa đêm, cô ta mới buồn ngủ mà ngủ thiếp đi. 

Đường Thanh Nhã chìm vào giấc ngủ. Tư Mộ Hàn cố gắng nhẹ nhàng rút cánh tay mình ra khỏi tay Đường Thanh Nhã. 

Ai ngờ, anh vừa cử động, Đường Thanh Nhã đang ngủ lại như bị kinh động, lập tức ôm chặt lấy cánh tay của anh. 

Cô ta tiếp tục hét lên: 

"Đừng..." 

"Đừng đến đây..." 

"Làm ơn, buông tha cho tôi đi..." 

"Anh Mộ Hàn, cứu em với!" 

Giọng nói của cô ta lộ rõ vẻ sợ hãi. 

Tư Mộ Hàn nghe Đường Thanh Nhã nói, tim anh giống như đột nhiên bị ai đó đâm vào một nhát, một cơn đau âm ỉ dâng lên. 

Vẻ mặt của anh rất phức tạp, nhìn Đường Thanh Nhã đang ngủ nhưng vẫn không ngừng nói trong giấc mơ, trong mắt anh hiện lên sự áy náy và tự trách vô bờ bến. 

Tư Mộ Hàn không biết Đường Thanh Nhã đã trải qua những gì. 

Nhưng bác sĩ đã nói với anh trước đó rằng Đường Thanh Nhã đã bị xâm phạm, và cô ta có thể đã sinh ra một đứa trẻ... 

Dường như không cần suy nghĩ sâu xa cũng có thể hình dung ra được, đó là loại cảnh ngộ nghẹt thở như thế nào. 

Và tất cả những điều này bắt đầu là do anh, vì vậy chắc chắn anh đã mắc nợ Đường Thanh Nhã. 

Tự trách và áy náy khiến anh không thể đẩy bàn tay của Đường Thanh Nhã đang nắm lấy cánh tay của anh ra. 

Tư Mộ Hàn đau lòng vỗ nhẹ lên mu bàn tay gầy gò ốm yếu kia, dịu dàng an ủi cô ta: 

"Tiểu Nhã, đừng sợ, em đã an toàn rồi." 

Không biết có phải nghe thấy giọng nói của anh hay không, Đường Thanh Nhã vẫn luôn gặp ác mộng lại từ từ ngừng nói mở, hô hấp cũng trở nên mềm mại và đều đặn. 

Cứ như vậy, suốt cả một đêm dài. 

Tư Mộ Hàn ở cạnh giường của Đường Thanh Nhã đến khi cô ta bị đánh thức bởi một cơn ác mộng. 

Anh sẽ nhẹ nhàng lên mu bàn tay cô ta, vỗ về an ủi và nói những lời dịu dàng êm ái. 

Sáu giờ sáng, khi Lãnh Thiếu Khiêm đem theo bữa sáng đi vào, nhìn thấy anh ba của mình đang canh giữ trước giường Đường Thanh Nhã, thức suốt đêm. 

Anh ta không khỏi đau lòng nói: "Anh ba, anh ở cùng Tiểu Nhã cả đêm cũng không nghỉ ngơi nhiều. Anh nên về trước đi. Ở đây có em rồi." 

Anh ba của anh ta vốn đã không ngủ ngon, bây giờ lại còn thức cả đêm với Tiểu Nhã, điều này cho thấy Tiểu Nhã quan trọng như thế nào trong lòng anh ba. 

Nhưng mà.. 

Như đang nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt của Lãnh Thiếu Nhiễm đột nhiên trở nên bối rối mơ màng hơn. 

Mặc dù thực sự không thích người phụ nữ nhà họ Nguyễn kia, nhưng dù sao thì anh ba cũng trở thành người bình thường sau khi kết hôn với người phụ nữ đó. Bây giờ anh không thấy đau đầu nữa. 

Tiểu Nhã tỉnh dậy và anh ba lại quan tâm đến Tiểu Nhã nhiều như vậy. 

Thế thì người phụ nữ họ Nguyễn kia phải làm sao? 

Nên làm cái gì bây giờ? 

Tư Mộ Hàn không biết Lãnh Thiếu Khiêm đang buôn chuyện về mối quan hệ của mình. 

Anh kéo cánh tay tê dại của mình ra khỏi tay Đường Thanh Nhã, sau đó đứng dậy và nói với Lãnh Thiếu Khiêm: 

"Tiểu Nhã giao cho em, hãy chăm sóc cô ấy thật tốt. Nếu có bất cứ điều gì xảy ra, gọi cho anh ngay lập tức." 

"Em biết rồi." 

Lãnh Thiếu Khiêm gật đầu. 

Tư Mộ Hàn kéo bàn tay tê cóng của mình và sải bước ra khỏi phòng. 

Vừa trở về Vịnh Kim Sa, Tư Mộ Hàn lập tức lấy chiếc điện thoại đã tắt nguồn cả đêm để sạc. 

Khi điện thoại lên nguồn, có một số cuộc gọi nhỡ và một tá tin nhắn WeChat chưa đọc. 

Cuộc gọi là của Nguyễn Tri Hạ, về phần tin nhắn, anh thậm chí không cần đọc cũng biết là ai đang nhắn cho mình, vì vậy anh lập tức gọi lại. 

Lúc này, Nguyễn Tri Hạ đang đi chơi trong hoa viên của trang viên. 

Bạch Tuyền đi cùng cô. 

Về phần Mặc Thâm, anh ta muốn đi cùng Nguyễn Tri Hạ, nhưng bị Mục Thạc gọi đi vì có chuyện cần bàn với anh ta. 

Về phần Mộc Quý Bạch, trước đó anh ta đang nói chuyện với Nguyễn Tri Hạ trong nhà ăn thì bất ngờ nhận được cuộc gọi và vội vàng chạy ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK