Hai mắt Tư Mộ Hàn lóe lên tia lửa, anh cong môi cười xấu xa, dùng ngón tay nâng quai hàm cô, trầm giọng nói: "Cô gái, gần đây em có phải hơi kiêu ngạo rồi không?"
Dám đùa anh?
Được lắm, bây giờ còn biết trêu chọc cả anh.
Là do cô cảm thấy mấy ngày hôm nay anh không động vào cô vì vậy mới trở nên can đảm hơn sao?
Nguyễn Tri Hạ chớp đôi mắt như có sương mù, vô tội nói: "Đâu có? Rõ ràng là do anh nuông chiều em."
Nếu không phải do anh nuông chiều cô, cho cô mười lá gan cô cũng không
dám trêu chọc anh!
Tư Mộ Hàn mỉm cười, nụ cười mang theo một chút khó lường và khiến cho người ta cảm thấy nguy hiểm.
DIG
Anh nâng cằm Nguyễn Tri Hạ lên, sau đó cúi đầu xuống cắn cô: "Cô gái, đã đến lúc cho em thấy người đàn ông của em lợi hại đến mức nào."
"Um."
Miệng bị cắn đau, cô bất mãn nhíu mày: "Đau quá..."
"Ngoan, để lát nữa cho em khóc đủ!"
Ngày hôm sau.
Trong phòng ăn.
Tư Mộ Hàn nhếch miệng ngồi đó, những người phục vụ xung quanh không khỏi kinh ngạc, tâm trạng cậu chủ hôm nay có vẻ rất tốt!
Vậy thì đêm qua mợ chủ cực khổ rồi.
Khi Nguyễn Tri Hạ đỡ eo xuống lầu, ánh mắt của những người phục vụ càng giống như biết chuyện gì đó.
Xem ra đúng là tối hôm qua đã khiến mợ chủ mệt mỏi?
Lúc đi còn phải đỡ eo như vậy thực sự làm cho người ta đau lòng.
Nguyễn Tri Hạ đương nhiên không biết những người giúp việc đang nghĩ gì.
Cô chỉ biết eo của mình dường như sắp gãy ra, còn bụng thì đói cồn cào không chịu nổi.
Ngồi xuống bàn, nhìn khóe miệng không giấu được đang cười đến kiêu hãnh của người đàn ông ngồi kia, cô thật sự muốn đi qua đá cho anh một cái.
Người đàn ông chết tiệt này, chỉ biết bắt nạt cô, còn anh chỉ nằm xuống và hưởng thụ!
Chân gãy thì có quyền sao!
Chỉ biết ăn hiếp cô, huhu...
Nguyễn Tri Hạ oán thầm trong lòng và quyết định từ tối nay sẽ ngủ riêng!
"Mau đến đây, ăn nhiều một chút để tẩm bổ."
Người đàn ông kia tốt bụng đưa cho cô một miếng cật heo.
Nguyễn Tri Hạ nhìn cật heo, đột nhiên nhớ tới hình ảnh xấu hổ của tối đêm qua, tức giận trừng mắt nhìn anh: "Bồi bổ cái đầu anh!"
Tư Mộ Hàn cười tủm tỉm, không biết xấu hổ nói: "Người cử động không phải anh, cho nên anh không cần bồi bổ."
Nguyễn Tri Hạ nghiến răng hét lên: "Tư! Mộ! Hàn!"
"Anh mau ngậm miệng lại cho em!"
Cô đút nửa quả trứng vào miệng anh.
Tư Mộ Hàn cầm quả trứng vừa bị đút vào miệng, ánh mắt càng thêm ý tư: "Hạ Hạ, em đang nhắc anh cần phải bồi bổ nơi đó sao?"
Chết tiệt!
Người đàn ông này!
Nguyễn Tri Hạ quả thực đã bó tay.
Vừa rồi không phải cô chỉ thuận tay gắp trứng thôi sao.
Thế mà anh...
Nguyễn Tri Hạ tức giận đến mức khói bốc lên trên đầu, cô không ngừng thở hổn hển, lồng ngực phập phồng lên xuống.
"Đến đây, anh giúp em thuận khí."
Người đàn ông ấn tay vào đồi núi của cô.
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên hét lên: "Ahhh... Tư Mộ Hàn, anh thật không biết xấu hổ, anh ấn vào đâu vậy!"
Tư Mộ Hàn nhìn nơi mình đang ấn tay, nghiêm túc nói: "Anh chỉ thuận tay giúp em thôi mà."
Nguyễn Tri Hạ nhìn tay của Tư Mộ Hàn, cô rất tức giận: "Anh có chắc là chỉ thuận tay giúp em không?"