Tư Mộ Hàn nghe thấy giọng điệu nức nở của Nguyễn Tri Hạ, trái tim anh như nhói lên.
Anh bất lực thở dài nói: "Hạ Hạ, em cứ như thế này thì làm sao được?"
"Anh cũng không muốn xa em, nhưng Hạ Hạ, hiện tại anh phải tự mình giải quyết một chuyện. Em cùng Mặc Thâm đến đảo trước đi."
Tư Mộ Hàn biết mình không thể mềm lòng mà đưa cô về cùng.
Cho nên anh chỉ có thể nhẫn tâm để cô ra đảo trước, anh sẽ quay lại giải quyết chuyện của Đường Thanh Nhã rồi sẽ đến tìm cô.
"Em..."
Nguyễn Tri Hạ định mở miệng muốn nói gì đó, nhưng Tự Mộ Hàn không cho cô cơ hội: "Hạ Hạ, em phải nghe lời anh!"
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nghẹn ngào, cô tức giận trừng mắt nhìn Tư Mộ Hàn, đẩy anh ra, đi thẳng đến cabin mà không quay đầu lại.
Tư Mộ Hàn nhìn theo bóng lưng tức giận của Nguyễn Tri Hạ, bất lực thở dài, nhưng anh không đi theo.
Nghĩ đến những gì Lãnh Thiếu Khiêm nói trên điện thoại, Tư Mộ Hàn vội vàng xoay người, chuẩn bị đi đến bên cửa sổ mua vé máy bay trở về Hàng Thành.
Khi quay người lại, anh đột nhiên bắt gặp ánh mắt như trêu tức của Mặc Thâm.
"Để Hạ Hạ cùng tôi trở về, cậu không sợ cô ấy sẽ bị tôi bắt đi sao?"
Mặc Thâm thản nhiên khoanh tay đứng đó, trong mắt hiện lên một tia mị hoặc.
“Thật nực cười.” Tư Mộ Hàn lạnh lùng liếc nhìn anh ta, sau đó cất bước đi thẳng qua anh ta.
Anh tin Hạ Hạ sẽ không động tâm với người đàn ông khác.
Đồng thời, anh đến Hạ Hạ sớm, sẽ không cho anh có cơ hội lợi dụng!
Mặc Thâm nhìn vẻ mặt ngạo nghễ của Tư Mộ Hàn hoàn toàn không để mình vào mắt, ánh mắt của anh ta hơi tối sầm lại, khóe miệng nhếch lên một vòng cung châm biếm. Nhưng khi đưa mắt nhìn vào trong cabin, ánh mắt mong đợi của cô nhìn bóng lưng của Tư Mộ Hàn, như thể sắp khóc.
Tim của anh ta lại nhói đau.
Tư Mộ Hàn, tự tin là một điều tốt, nhưng tự tin quá nhiều thì đó chính là tự phụ đấy!
Mặc Thâm nheo mắt lại, che đi ẩn ý sâu xa xẹt qua đáy mắt.
Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn bỏ đi như vậy, cô mắng to trong lòng, đàn ông đều là đồ
móng heo.
Nhưng trong thâm tâm cô biết rất rõ Tư Mộ Hàn thực sự có việc rất quan trọng phải làm.
Còn về lý do tại sao anh không muốn đưa cô theo, có lẽ anh sợ cô bị liên lụy, hoặc cũng có
thể anh không muốn cô biết...
Cô tôn trọng sự lựa chọn của anh, nên chỉ giả vờ tức giận và lên máy bay, nhưng mà...
Tại sao lòng cô lại bồn chồn thế này?
Ngay khi Tư Mộ Hàn trở về Hàng Thành, anh lập tức đến bệnh viện nơi Đường Thanh Nhã đang ở.
Khi Tư Mộ Hàn đến bệnh viện, bên trong đã náo loạn.
Đường Thanh Nhã đang nổi điên, trên tay cầm một con dao gọt hoa quả, đứng tại chỗ vung Vấy.
Miệng còn không ngừng hét lên: "Đừng đến đây."
"Đừng đến."
Tư Mộ Hàn nhìn qua cửa sổ thủy tinh, thấy Đường Thanh Nhã trong trạng thái này, anh không thể biết trong lòng mình có cảm giác thế nào.
Người phụ nữ này đã từng đồng hành cùng anh trong mười bốn năm.
Anh coi như nhìn cô ta lớn lên.
Khi đó, cô ta thiện lương tốt bụng, ngay cả những chú gà con cũng muốn che chở bảo vệ.
Nhưng bây giờ, cô ta lại biết cầm dao dọa người.
Trong những năm qua, rốt cuộc trên cơ thể của cô ta đã xảy ra chuyện gì mà người khác không biết?
Anh vốn cho rằng cô ta cũng có liên quan đến những gì đã xảy ra năm đó.
Nhưng giờ xem ra có vẻ như anh đã nhầm.
Cô ta giống như một nạn nhân hơn!
Tư Mộ Hàn đẩy cửa bước vào: "Tiểu Nhã."
Bởi vì Đường Thanh Nhà bây giờ tinh thần không minh mẫn, không ai dám đến gần cô ta cả.
Tư Mộ Hàn chỉ có thể từ xa an ủi cô ta: "Tiểu Nhã, anh là Tư Mộ Hàn, em còn nhận ra anh không?"
Đường Thanh Nhà đầu tóc rối bù, như điện như dại.
Cô ta nghiêng đầu nhìn Tư Mộ Hàn, đôi mắt không chút biểu cảm đó nhìn anh hồi lâu.
Cầm dao trong tay, cô ta cứ như vậy nghiêng đầu quan sát.
Không biết qua bao lâu mới nghe thấy tiếng cô ta thì thào: "Anh Mộ Hàn?"
Tư Mộ Hàn nghĩ rằng cô ta đã nhận ra anh, vì vậy anh liền gật đầu: "Là anh, Tiểu Nhã."
Nhưng không, Đường Thanh Nhã không nhận ra anh.
Cô ta như đang nói chuyện với chính mình.
"Em biết mà. Anh Mộ Hàn là người yêu em nhất trên đời.”