Cô đã ngã ngửa ra giường thật mạnh.
Giết người.
Một người đàn ông đã bị bỏ đói trong một tuần thật dũng mãnh.
Thực sự khiến người ta chịu không nổi.
May mà không phải ngày nào cũng như vậy, nếu không, sao cô có thể sống sót đây.
Khi má Lâm bưng bữa sáng lên vừa lúc nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang ôm chặt hai chân cô ngồi trên giường, sắc mặt thoải mái hồng hào.
Má Lâm nở nụ cười đi tới, đặt bữa sáng lên đầu giường nói với Nguyễn Tri Hạ: “Mợ chủ, đói bụng rồi à? Cậu chủ dặn tôi kêu cô dậy ăn sáng”
Nguyễn Tri Hạ lúng túng nhìn má Lâm.
Cô luôn cảm thấy rằng nụ cười của má Lâm quả mập mờ.
Cô không khỏi đỡ trán và thầm mắng Tư Mộ Hàn mấy lần.
Nguyễn Tri Hạ càng đỏ mặt hơn.
Má Lâm nói những lời này càng khiến cô thêm xấu hổ.
“Má Lâm, bà đi ra ngoài trước đi, tắm xong tôi sẽ ăn”
Nguyễn Tri Hạ để mà Lâm ở lại đây thêm nữa thì không biết sau này có phải đối diện với bà như thế nào đây.
Má Lâm cười cười: “Được được được, tôi sẽ đi ngay, cô nhớ ăn lúc còn nóng đấy.”
Nói xong bèn đi ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ nhìn bóng lưng của má Lâm mà bất đắc dĩ cắn môi.
Giờ này chắc mọi người trong biệt thự đều biết cô bị Tư Mộ Hàn ôm đến mức không thể rời khỏi giường...
Tư Mộ Hàn chết tiệt.
Cô thật mất mặt quá đi.
Tư Mộ Hàn nhận được cuộc gọi từ Mộc Quý Bạch, nói rằng anh ta muốn nói chuyện một mình với anh.
Tư Mộ Hàn đến phòng khách sạn mà Mộc Quý Bạch đã hẹn sẵn.
Người phục vụ dẫn anh vào trong phòng.
Sau khi đi vào, anh ta lặng lẽ lui ra, sẵn tiện đóng cửa lại.
Tư Mộ Hàn bước vào và thấy Mộc Quý Bạch đang ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng da.
Anh ta có một khuôn mặt đẹp trai và mặc một bộ đồ vest màu vàng nhạt.
Anh ta đeo kính gọng vàng, trông rất nhã nhặn khiêm tốn.
Tư Mộ Hàn bước tới và ngồi đối diện với Mộc Quý Bạch.
Nhìn Mộc Quý Bạch đang pha trà, ánh mắt anh trùng xuống: “Anh thân là cậu của Hạ Hạ mà lại nhốt cô ấy, anh có ý gì?”
Mộc Quý Bạch không quan tâm mà cười nói: “Cậu Hàn nói đùa rồi, tôi đâu có giam giữ, đó là tôi không muốn cô ấy ở trong hang cọp mà thôi.”
“Anh có ý gì?”
“Tôi có ý gì, đừng nói là anh Hàn không biết nha. Đừng tưởng tôi không biết mục đích cậu kết hôn với Hạ Hạ là gì.”
Mộc Quý Bạch nhìn Tư Mộ Hàn gằn từng chữ: “Trước đây, vì tôi không có mặt ở đây nên đã để cậu có cơ hội uy hiếp cô ấy, giờ tôi về rồi, tôi không thể để nó tiếp tục ở bên cạnh cậu nữa.”
Tư Mộ Hàn cười đầy lạnh lùng: “Đây là chuyện giữa tôi và Hạ Hạ, anh Mộc đây chẳng qua cũng chỉ là cậu của Hạ Hạ, anh dựa vào cái gì mà nhúng tay vào chuyện của cô ấy chứ”.
Không cần biết trước đây anh cưới Hạ Hạ với mục đích gì.
Nhưng không thể phủ nhận rằng anh yêu cô và cô cũng yêu anh.
Có thể khi mới bắt đầu họ không hề hài lòng, nhưng điều đó không thể ngăn cản việc họ yêu nhau.
Mộc Quý Bạch là cậu của Hạ Hạ, nói trắng ra chỉ là một người họ hàng thân thích của cô ấy mà thôi.
Dựa vào cái gì mà quyết định cuộc sống của cô ấy chứ.
Mộc Quý Bạch nâng gọng kính lên, trong mắt kính loé lên một tia sáng lạnh lẽo, nhanh đến mức không ai có thể nhận ra.
Anh ta vẫn cười đầy tao nhã: “Cậu cũng đã nói tôi là cậu của Hạ Hạ.
Chỉ cần dựa vào việc tối là cậu của Hạ Hạ, tôi sẽ không thể trơ mắt nhìn con bé ở cạnh một người không thể cho nó hạnh phúc.”
Mộc Quý Bạch lấy bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị trước đó ra đưa cho Tư Mộ Hàn: “Cậu Hàn, làm người phải tự mình biết mình, nếu không thể cho cô ấy hạnh phúc thì hãy cho cô ấy tự do.”
Tư Mộ Hàn nhìn tờ đơn thỏa thuận trong tay Mộc Quý Bạch, đồng tử co rút lại, lập tức sắc mặt trùng xuống. Anh xé bản thoả thuận ly hôn rồi lạnh lùng nói: “Không đời nào.”
“Rốt cuộc thì cậu muốn gì?”