Câu lạc bộ Dạ Sắc.
Bên phía Tư Mộ Hàn, sau khi ôm Đường Thanh Nhã về khu nhà ở vịnh Kim Sa, sai người hầu nhớ chăm sóc cô ta cho tốt xong, lập tức vội vã rời khỏi đó.
Còn lúc này.
Tư Mộ Hàn ngồi trong phòng riêng bí ẩn, Quan Diêm đứng một bên, báo cáo cho anh nghe về tiến độ gần đây của sự việc.
"Cậu chủ, từ sau khi cậu bảo tôi đi điều tra Đinh Kha, chúng tôi nhiều lần phát hiện Đinh Kha lén lút tới một nơi để gặp một người đàn ông đeo mặt nạ xương khô."
"Tôi đoán người đàn ông đeo mặt nạ kia chính là kẻ chủ mưu đứng phía sau vụ nổ nhằm ám sát cậu năm xưa."
Quan Diêm suy đoán.
Trong đôi mắt sâu thẳm như biển rộng của Tư Mộ Hàn chợt lóe lên tia sáng lành lạnh, ngón tay anh gõ nhẹ lên phần đùi rắn chắn tựa viên gạch.
"Ở chỗ nào?"
Giọng nói trầm thấp như tiếng đàn vĩ cầm của anh vang lên, trầm khàn dễ nghe.
"Dựa theo những gì người của tôi điều tra được, chỗ đó hình như là sản nghiệp do chú của cậu đứng tên, Tư Thiên Dật."
Vừa nói, Quan Diêm vừa vô thức liếc mắt nhìn Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn đột ngột a một tiếng, ánh mắt sâu thêm vài phần.
"Chú Thiên Dật?"
Anh khẽ nhếch khóe môi, nở nụ cười sâu xa: “Quan Diêm, cậu chắc chắn đó là sản nghiệp dưới tên chú Thiên Dật?"
Quan Diêm gật đầu: "Vâng, là căn biệt thự ở Hoài Sơn kia."
Quan Diêm vừa dứt lời, trong con ngươi tăm tối của Tư Mộ Hàn chợt lóe tia sáng lạnh lùng.
Không ngờ chuyện này vậy mà có liên quan tới chú Thiên Dật.
Trong ký ức của anh, anh chỉ mới gặp chú Thiên Dật vài lần.
Chú Thiên Dật là người đàn ông đẹp trai nhất trong cả gia đình. Gương mặt ông ấy xinh đẹp tuyệt trần tựa như một người phụ nữ, hơn nữa ông ấy cũng thích để tóc dài giống phụ nữ.
Lúc ông ấy mỉm cười, nụ cười đó dịu dàng như dòng nước.
Đã qua bao năm, chỉ nhớ chú Thiên Dật rất lâu rồi chưa xuất hiện trước mặt người ngoài.
Chú Thiên Dật thích sự yên tĩnh, trước giờ luôn rúc mình trong nhà, không muốn tiếp xúc với người ngoài, cũng không muốn nói chuyện với họ.
Người hại anh chính là chú Thiên Dật sao?
Tư Mộ Hàn có chút không dám tin.
"Ngoài ra, còn một chuyện vô cùng kỳ quái nữa ạ."
Quan Diêm bỗng nói thêm vào.
"Chuyện gì?"
Tư Mộ Hàn hỏi.
"Cậu chủ còn nhớ Tư Gia Nhạc không?"
"Cậu ta thì sao?"
Tư Mộ Hàn nhướng mày, khó hiểu nhìn Quan Diêm.
Quan Diêm trả lời: "Lúc chúng tôi điều tra về Đinh Kha đã vô tình phát hiện nhóm máu của Tư Gia Nhạc là nhóm máu AB."
"Thế nên?"
Tư Mộ Hàn mất kiên nhẫn nhìn Quan Diêm, dường như chẳng hề cảm thấy hứng thú với đề tài Quan Diêm đang nói gì cả.
"Cậu chủ, cậu không cảm thấy lạ sao?"
Quan Diêm nhìn Tư Mộ Hàn, giải thích: "Đinh Kha là nhóm máu O, ông chủ lại là nhóm máu B, sao con của hai người họ lại là nhóm máu AB chứ?”
"Ý cậu là Tư Gia Nhạc căn bản không phải con của cha tôi?"
Tư Mộ Hàn bỗng mở miệng hỏi lại.
Quan Diêm lắc đầu, hình như mọi chuyện không đơn giản như vậy.
"Tôi đã sai người đi làm xét nghiệm DNA cho Tư Gia Nhạc và ông chủ, kết quả cho thấy hai người họ không phải cha con ruột."
"Đồng thời, tôi cũng đã sai người làm xét nghiệm DNA cho Tư Gia Nhạc và Đinh Kha, kết quả là giữa hai người họ cũng không có quan hệ máu mủ ruột thịt gì."
Tư Mộ Hàn lập tức cau mày, như bị lời của Quan Diêm làm cho loạn cả não.
Quan Diêm thấy Tư Mộ Hàn ngày càng mất kiên nhẫn thì vội vàng tăng nhanh tốc độ, trực tiếp nói thẳng ra chân tướng sự việc.
"Nói cách khác, Tư Gia Nhạc căn bản không phải con của Đinh Kha và ông chủ."
Hai tay Tư Mộ Hàn để trước cằm, mặt mày tăm tối nhìn Quan Diêm, ánh mắt âm trầm của anh khiến Quan Diêm tê tái cả da đầu.
"Vậy nên mục đích cậu nói một đống lời nhảm nhí kia chỉ để báo cho tôi biết, Tư Gia Nhạc không phải con ruột của hai người họ?"
"Quan Diêm, có phải cậu thấy ngứa người không hả?"
Giọng Tư Mộ Hàn bỗng hạ xuống.
"Thứ tôi muốn chính là bằng chứng về chuyện Đinh Kha hại chết mẹ tôi chứ không phải những chuyện nhảm nhí không liên quan này!"
"Nhưng thưa cậu chủ, tôi vẫn chưa nói xong mà?"
Quan Diêm tội nghiệp nhìn Tư Mộ Hàn, như đang oán tránh rằng anh mắng lầm anh ta rồi.
Mặt mày Tư Mộ Hàn lập tức tối lại, lạnh lùng nhìn Quan Diêm: "Còn chuyện gì nữa?"
Sắc mặt Quan Diêm trở nên ngưng trọng: "Chuyện này có hơi phức tạp."
"Tư Gia Nhạc và ông chủ đúng là không phải cha con ruột, nhưng cậu chủ à, điều không thể tưởng tượng nổi là cậu và cậu ta lại có quan hệ máu mủ."
"Nói cách khác, Tư Gia Nhạc chính là em trai của cậu, nhưng lại không phải con của ông chủ."
Cả người Quan Diêm chảy đầy mồ hôi lạnh, vừa run vừa cố gắng nói cho hết những việc còn lại.
Tư Mộ Hàn: “...”
Chuyện lung tung lộn xộn gì đây, ngay cả anh cũng bị làm cho hồ đồ mất rồi.
"Mặt khác, chúng tôi nghi rằng cậu ta chính là con của bà chủ và ông Thiên Dật."
Tư Mộ Hàn vô thức dồn sức xuống tay, bất ngờ bóp nát ly rượu trong tay, anh giương đôi mắt âm u xen lẫn kinh hoảng nhìn Quan Diêm, giọng điệu rét lạnh thấu xương.
"Quan Diêm, cậu có biết bản thân đang nói gì không?”
"Cậu chủ!"
Thấy trong tay Tư Mộ Hàn toàn là mảnh thủy tinh vỡ, Quan Diêm vội vàng xông lên nắm chặt lấy tay Tư Mộ Hàn, cẩn thận rút từng mảnh thủy tinh đã đâm vào thịt ra thay anh.
Quan Diêm nhìn bàn tay chảy đầy máu tươi của Tư Mộ Hàn, bất đắc dĩ thở dài.
"Cậu chủ, tuy biết chuyện này thật sự khiến người ta cảm thấy khó tin."
"Nhưng việc cậu ta và cậu có quan hệ máu mủ là sự thật."
"Hơn nữa, bà chủ là nhóm máu A, nếu tôi nhớ không sai, ông Thiên Dật và ông chủ giống nhau, đều là nhóm máu B."
"Theo những gì chúng tôi điều tra được, trước khi bà chủ gả cho ông chủ hình như đã từng quen biết với ông Thiên Dật. Hơn nữa mối quan hệ giữa bà chủ và ông Thiên Dật lúc đó vô cùng tốt."
"Vậy thì sao?"
"Mẹ tôi rời khỏi nhân thế bao nhiêu năm rồi, còn Tư Gia Nhạc được mấy tuổi chứ?"
Tư Mộ Hàn cảm thấy những gì mà Quan Diêm nói nãy giờ thật sự vớ vẩn không chịu được.
"Cậu chủ, tôi nghi rằng thi thể mà cảnh sát cung cấp năm đó vốn không phải bà chủ."
Quan Diêm bỗng quay sang nhìn Tư Mộ Hàn bằng ánh mắt phức tạp, lúc biết chuyện này, anh ta đã do dự hồi lâu mới hạ quyết tâm báo cáo những chuyện mà mình vừa điều tra được nhưng vẫn chưa kịp xác định lại cho Tư Mộ Hàn nghe.
Nghe thấy những lời này của Quan Diêm, hai mắt Tư Mộ Hàn không nhịn được mà nhảy loạn, anh vội vã đứng dậy, một tay nắm lấy cổ áo Quan Diêm, trông vô cùng kích động.
"Cậu nói cái gì?"
Cổ áo đột ngột bị người siết chặt khiến Quan Diêm nhất thời không thở nổi, liên tục ho khan.
Tư Mộ Hàn thấy vậy thì lập tức thả lỏng tay ra.
Sau khi ho vài tiếng, Quan Diêm thở sâu mấy hơi rồi mới nói tiếp: "Cậu chủ, rất có thể bà chủ vẫn còn sống."
"Mẹ còn sống ư?"
Cơ thể Tư Mộ Hàn nghiêng ngả lảo đảo, cuối cùng ngã ngồi lên ghế sa lon.
Anh gục đầu vào giữa hai tay, dường như không tin nổi chuyện này.
"Quan Diêm, điều này sao có thể xảy ra được, rõ ràng tôi đã tận mắt nhìn thấy bà ấy bị người khác đâm cho mười nhát, cả người chảy rất nhiều máu, cuối cùng còn bị ném vào trong hồ."
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Tư Mộ Hàn vẫn còn thấy rợn cả người, trái tim đau đớn như bị dao đâm.
Cái chết của mẹ chính là bóng ma mà anh không thể nào thoát ra nổi, nếu mẹ còn sống, tất nhiên anh vô cùng vui mừng. Nhưng anh không dám tin, chỉ sợ tất cả đều chỉ là công dã tràng.
"Cậu chủ, đây cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi." Quan Diêm cũng không dám chắc chắn một trăm phần trăm, bởi đây chỉ là suy đoán của anh ta. Nhưng anh ta cảm thấy, chuyện bà chủ còn sống, tám mươi phần trăm là thật.
Chỉ là nếu bà chủ còn sống thật, tại sao lại không quay về nhà họ Tư? Chuyện này thật khiến người ta khó mà giải thích nổi.