Chương 6: Cay mắt quá
Phiền phức!
Sao không tự cởi đi mà còn muốn ép cô!
“Anh không tự cởi được sao?” Nguyễn Tri Hạ thật sự không muốn làm việc này, đáng thương nhìn anh, nong rằng anh có thể nổi lòng tốt, buông tha cho cô.
“Cô thấy tôi làm được không?” Biểu tình của Tư Mộ Hàn vừa u lãnh vừa kiêu căng giống như câu nói của cô sao mà ngu ngốc thế.
“...”
Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới nhớ, người nào đó đang ngồi xe lăn, đúng là không tự cởi quần được...
Nhưng mà…
Sao anh mặc vào được hay vậy?
Lắc đầu, Nguyễn Tri Hạ không muốn nghĩ nhiều như vậy.
Kiên trì cởi nút, cô dùng sức kéo.
Uầy…
Quần bị anh ngồi đè lên, cô kéo thì nó cũng không nhúc nhích!
“Anh phối hợp chút đi!” Cô bất mãn nhìn anh.
Anh cố ý chắc luôn!
“Cô không nói, sao tôi phối hợp được?” Ánh mắt của Tư Mộ Hàn lạnh lẽo, giọng nói cũng mang theo âm sắc lạnh lẽo.
“...”
Nguyễn Tri Hạ có khổ mà không nói được.
Cái gì cũng là cô sai à?
“Vậy thì phiền anh nhích cái mông lên, tôi phải kéo.”
“Ờ.”
Người nào đó cuối cùng cũng phối hợp nhích mông.
Nguyễn Tri Hạ thành công cởi quần anh ra.
“Tốt lắm, tôi đi ra ngoài trước.”
Quăng quần sang một bên, Nguyễn Tri Hạ chuẩn bị đứng dậy.
Tư Mộ Hàn đè cô lại, chỉ vào thứ duy nhất còn sót lại trên người mình, từ từ nói: “Cái này chưa cởi mà.”
“Anh...” Nguyễn Tri Hạ lập tức đỏ chín mặt.
Cái này cũng muốn cô cởi ư?
“Anh không thể tự cởi rồi vào bồn tắm sao?”
“Không được!” Tư Mộ Hàn từ chối, không thèm thương lượng: “Mau cởi đi!”
Nguyễn Tri Hạ phát điên mất.
Nhưng lại không thể không làm theo.
Đúng như anh nói, cô không có quyền từ chối.
Ai bảo cô là “vợ” của anh chứ?
Cô cẩn thận giúp anh cởi thứ duy nhất trên cơ thể ra, lúc đứng dậy lỡ đưa mắt vào thứ gì đó.
Mặt của Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng đỏ lự, hét lên rồi một tiếng chẳng thèm quan tâm mình đang cầm quần trong của người ta, chạy biến ra ngoài.
Tư Mộ Hàn thấy cô chạy trối chết, khóe miệng không nhịn được mà giương lên.
Hai tay chống thân thể, hơi dùng sức, lập tức đưa cả cơ thể vào trong bồn tắm lớn đầy nước.
…
Sau khi rời khỏi, Nguyễn Tri Hạ vẫn không sao bình tĩnh được, hai má đỏ rực, tim đập nhanh.
Đúng là điên rồi, đang yên đang lành sao đột nhiên bắt cô phải cởi quần giúp làm gì chứ!
Khiến bây giờ cô có bóng ma tâm lý luôn.
Bị giày vò cả ngày nay để tổ chức nghi lễ kết hôn khiến cho Nguyễn Tri Hạ mệt lử người.
Cô không quan tâm việc trong phòng tắm còn có một người đàn ông, trực tiếp ngả người lên giường, chìm vào giấc ngủ say.
Lúc Tư Mộ Hàn tắm xong rồi ra ngoài thì nhìn thấy cô đang tùy tiện nằm trên giường tân hôn của hai người. Tư thế ngủ kia, quả là khó hình dung nổi.
Tư Mộ Hàn nhếch môi, dường như không thể tưởng tượng được tư thế ngủ của con gái lớn nhà họ Nguyễn lại không có hình tượng như vậy.
Nếu có thể, anh rất muốn ném cô ra ngoài...
Anh đỡ trán, chuyển động xe lăn đi đến bên kia giường. Hai tay chống đỡ cả cơ thể, rướn người nhảy lên giường, nằm lên rất lưu loát.
May là giường đủ lớn, anh chiếm một bên, cô chiếm một bên, ở giữa phảng phất như có một dải ngân hà, cả hai bên không liên quan đến nhau.
Nói ra cũng kỳ lạ, từ trước đến nay anh luôn phải uống thuốc ngủ mới có thể miễn cưỡng ngủ được, nhưng lúc này lại cảm thấy buồn ngủ.
Tư Mộ Hàn rất ngạc nhiên nhưng không biểu hiện ra.
Anh đưa tay tắt đèn ngủ, chỉ chừa lại hai bóng đèn nhỏ trên đầu giường rồi khép mắt lại.
Trong phòng toàn là bóng tối, chỉ còn lại hai cái bóng đèn nhỏ yếu ớt, vô hình tạo thành một bầu không khí ấm áp.
Tư Mộ Hàn vốn nghĩ rằng đêm nay mình lại thức trắng nhưng lại không ngờ rằng anh lại ngủ thiếp đi.
Đây là lần đầu tiên sau khi bị bệnh tới nay, anh không cần uống thuốc mà vẫn có thể ngủ được.
Giấc ngủ này, Tư Mộ Hàn ngủ rất ngon, nhưng vừa mới ngủ anh đã cảm thấy có gì đó là lạ.
Lúc mở mắt ra thì một cái đầu nhỏ màu đen đập vào trong tầm mắt.
Tư Mộ Hàn: “...”