Tuy cô không nói hết câu nhưng má Lâm đã hiểu rồi.
Biết là tự mình chuyện bé xé ra to, má Lâm cảm thấy vô cùng xấu hổ, xoa xoa đầu lúng túng cười nói:
"Là tôi chuyện bé xé ra to, thấy mợ chủ bị nước ngập quá đầu nên nhất thời sốt ruột cuống lên, bèn cho rằng..."
Nói đến vế sau, dường như má Lâm cũng xấu hổ không muốn nói tiếp nữa, bà nhìn Nguyễn Tri Hạ cười gượng, đáy mắt lộ ra vẻ áy náy.
"Rất xin lỗi mợ chủ, cũng vì tôi nên cậu chủ mới nói chuyện với cô lớn tiếng như vậy."
Nếu không phải do bà sợ lớn hãi nhỏ hiểu nhầm mợ chủ muốn tự sát thì vừa rồi cậu chủ cũng sẽ không quát mắng mợ chủ lớn tiếng như thế.
Đều tại bà già cả hồ đồ, sao lại cho rằng mợ chủ đang muốn tự sát cơ chứ?
Tư Mộ Hàn đối xử với cô thế nào cô cũng chẳng quan trọng, không chừng một ngày nào đó anh đột nhiên đối xử quá dịu dàng với cô, cô còn kinh hãi đấy?
"Má Lâm, bà đừng nói như vậy, bà cũng vì quan tâm tôi mà."
Sao có thể trách má Lâm được?
Suy cho cùng má Lâm cũng vì quan tâm đến cô.
Hơn nữa có sai thì nên là chính bản thân cô mới đúng, do cô hồn vía lên mây quên tắt vòi nước mới làm cho nước tràn ra ngoài, mới khiến cho má Lâm hiểu lầm rằng cô muốn tìm đến cái chết.
Má Lâm yên tâm nhìn Nguyễn Tri Hạ, thấy trên người cô ướt sũng thì vội vàng nói:
"Mợ chủ nhanh đi thay quần áo khác đi! Đừng để bị lạnh."
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu nhìn quần áo ướt sũng trên người mình, hơi đau đầu.
Ở đây không có quần áo của cô.
Rồi làm sao bây giờ?
"Má Lâm có thể cho tôi mượn một bộ quần áo không? Tôi... tôi không mang theo quần áo."
Má Lâm cũng đang nghĩ tại sao mợ chủ còn chưa đi?
Thì ra cô đang lo lắng không có quần áo để thay.
Bà ấy lập tức vừa cười vừa nói: "Chuyện này mợ chủ cứ yên tâm! Cậu chủ đã phải người mang quần áo và đồ dùng hàng ngày sang đây rồi. Thật ra thì ngày tân hôn đầu tiên của cô và cậu chủ lần trước, cậu chủ cũng phải người đưa quần áo đến, chỉ là sau đó cậu chủ lại sai người ném hết đi rồi".