"Thông qua rồi ạ." Nguyễn Tri Hạ gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Nhưng em mới chỉ vẽ được một bản, những thiết kế khác thì Mộ Tư bảo em quay về vẽ, sau đó gửi cho anh ta xem."
Hoa Hy thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."
Sau đó cô ấy vui mừng nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ: "Chị biết em sẽ làm được."
Nguyễn Tri Hạ cười nhưng không nói gì.
Cô không dám nói cho chị Hoa biết là suýt nữa cô đã làm mất đơn hàng này.
Cũng may mắn là người đàn ông kia không vì chuyện sáng nay mà giận gió đánh mèo hủy đơn với cô.
Nếu không thì cô thật sự không biết phải đối mặt với chị Hoa như thế nào.
Văn phòng chủ tích trên tầng 99.
Lãnh Thiếu Khiêm đẩy cửa vào, nhìn người đàn ông đang làm việc, lo lắng nói: "Anh ba, đã tìm thấy Đường Thanh Nhã!".
Tư Mộ Hàn nâng mắt lên: "Ở đâu?"
Lãnh Thiếu Khiêm: "Trong một ngôi làng nhỏ ở Thành phố A."
Tư Mộ Hàn lập tức đứng lên: "Tới thành phố A!"
Anh phải đích thân hỏi Đường Thanh Nhã chuyện năm đó, rốt cuộc là ai đứng đằng sau lưng cô ta, sai cô ta dẫn anh đến đó.
Cả hai vội vã rời M.S.
Trong vài ngày tiếp theo, Nguyễn Tri Hạ không gặp lại Mộ Tư.
Sau khi bản thảo thiết kế được hoàn thành thì đều đưa trực tiếp cho thư ký của anh, Tiểu Dương.
Cô không biết anh có hài lòng hay không, dù sao cũng không thấy anh trả lời.
Điều khiến Nguyễn Tri Hạ cảm thấy rất trùng hợp là không biết mấy ngày qua Tư Mộ Hàn đang làm cái gì.
Anh đã nhiều ngày không trở về nhà.
Trước đó có gọi điện cho cô và nói có việc nên phải rời Hàng Thành vài ngày, nhưng anh không nói là anh đi đâu.
Nguyễn Tri Hạ cũng thức thời không hỏi anh.
Một mình đi làm, sau đó mỗi ngày đều tập luyện cùng Phó Lương.
Cô đã thử gọi cho Tư Mộ Hàn, nhưng lần nào cũng báo là điện thoại đã tắt.
Cô không biết anh đang làm gì, tại sao phải tắt điện thoại.
Cô ngoài chờ đợi ra thì không biết phải làm gì khác.
Vào ngày đầu tiên mà Tư Mộ Hàn đi, Nguyễn Tri Hạ đã không thể ngủ vì nhớ anh.
Một ngày sau khi Tư Mộ Hàn đi, Nguyễn Tri Hạ không có tâm trạng để ăn
com.
Vào ngày thứ ba sau khi Tư Mộ Hàn đi, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy cô có làm gì đi chăng nữa thì vẫn cảm thấy buồn chán.
Vào ngày thứ tự sau khi Tư Mộ Hàn đi, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy lòng mình trống rỗng và rất khó chịu.
DI
Vào ngày thứ năm sau khi Tư Mộ Hàn đi, Nguyễn Tri Hạ đi xem phim một mình, lúc xem phim thì khóc.
Vào ngày thứ sáu sau khi Tư Mộ Hàn đi, Nguyễn Tri Hạ liều mạng làm việc, cô kiệt sức đến mức lăn ra ngủ sau khi trở về nhà.
Ngày thứ bảy sau khi Tư Mộ Hàn đi...
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nhận được một tin nhắn ẩn danh.
Người nhắn tin đã gửi cho cô một hình ảnh.
Trong ảnh là hình ảnh Tư Mộ Hàn đang ôm một người phụ nữ.
Nguyễn Tri Hạ không biết ai làm trò này.
Nhưng trái tim cô đã rối tung lên.
Đã một tuần.
Cô không thể liên lạc với Tư Mộ Hàn.
Cô không biết anh đã đi đầu và làm gì.
Đang yên đang lành chẳng ai rỗi hơi mà lại gửi tin nhắn như vậy cho cô cả, rõ ràng là đối phương muốn chia rẽ cô và Tư Mộ Hàn.
Cô đã cố gắng hết sức để không để ý đến tin nhắn đó.
Cô tuyệt vọng tự nhủ rằng đó không phải là sự thật.
Nhưng sự thật có phải là như vậy không?
Trong lòng cô đã có câu trả lời rồi.
Chính vì vậy mà cô cảm thấy lòng mình lạnh ngắt.
Khi Vu Tiểu Manh bước vào, cô ấy thấy cốc của Nguyễn Tri Hạ đầy nước sắp tràn ra, nhưng cô vẫn ngây người và không để ý chút nào.
Cô ấy đột nhiên vươn tay tắt nước, VỖ vai Nguyễn Tri Hạ rồi nói.
"Hạ Hạ, cô sao vậy? Sao tôi cảm giác cô không tập trung lắm thì phải?"