Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Mộ Hàn đặt Nguyễn Tri Hạ trên giường, Nguyễn Tri Hạ lật người lại, tức giận trừng Tư Mộ Hàn.

Nguyễn Tri Hạ bĩu môi: “Chị Tiêu và cậu út còn đang ở dưới lầu, sao em có thể không biết xấu hổ mà đi ngủ được."

Tư Mộ Hàn nhìn cô, đáy mắt trầm xuống: “Có người hầu tiếp đãi bọn họ, gần đây em rất hay mệt, cho nên cần phải nghỉ ngơi cho tốt."

Nguyễn Tri Hạ cũng thấy cực kì mệt mỏi, cho nên không bận tâm thêm nữa, có điều cô vẫn thấy xấu hổ.

"Nhưng cũng không thể không quan tâm người ta được, có nói gì chúng ta cũng là chủ nhà, như vậy không tốt đâu."

Tư Mộ Hàn nói: “Không sao, em ngủ đi, có anh đây rồi."

Nguyễn Tri Hạ cực kỳ không nể mặt châm chọc anh: “Anh có được không đó, anh bày ra cái gương mặt kia, cẩn thận dọa chị Tiêu và Bánh Trôi Nhỏ chạy mất."

Không phải cô nói bừa mà là nói thật.

Với gương mặt không chút thay đổi này của Tư Mộ Hàn, thoạt nhìn khiến cho người ta cảm thấy cô cùng chấn nhiếp, cô lo nếu anh lại xuống kia ngồi, Bánh Trôi Nhỏ và chị Tiêu không dám động đậy mất.

Thôi.

Dù sao cậu út cũng không phải người ngoài.

Cô thật sự rất buồn ngủ, cũng chẳng quan tâm được nhiều như vậy nữa.

Cô vỗ vào cạnh giường, sau đó nhìn chằm chằm nhìn về phía Tư Mộ Hàn: “Anh lên đây, ngủ cùng em."

Dù sao cũng không trông cậy được vào việc Tư Mộ Hàn sẽ mỉm cười đón khách, cho nên dứt khoát không cho anh ra ngoài dọa người là được.

Hơn nữa gần đây anh cũng rất mệt.

Vẫn nên để anh ngủ cùng cô đi, vừa lúc anh cũng có thể nghỉ ngơi.

Tư Mộ Hàn nhìn cô, ánh mắt thâm thúy u ám, anh mấp máy môi, đáp một tiếng rồi nằm xuống bên cạnh cô, vòng tay ôm eo cô.

"Anh ngủ với em, nhanh ngủ đi."

Anh nhẹ nhàng dỗ dành.

"Ừ."

Nguyễn Tri Hạ không địch lại được cơn buồn ngủ, cô chuyển người lại, úp mặt vào lòng Tư Mộ Hàn, tìm tư thế thoải mái, nhanh chóng chìm vào giấc mộng.

Tư Mộ Hàn cũng đã mấy ngày không được chợp mắt, gần như Nguyễn Tri Hạ vừa ngủ, anh cũng ngủ theo.

...

Mà ở dưới lầu.

Dương Tiêu vẫn đang nhìn Mộc Quý Bạch, nói ra nghi vấn về sự mệt mỏi khác thường của Nguyễn Tri Hạ.

"Mộc Quý Bạch, sao tôi lại thấy sắc mặt Hạ Hạ không được đúng lắm vậy? Có phải cô ấy không thoải mái ở đâu không?"

Mộc Quý Bạch lắc đầu: “Không biết."

Chuyện này, chỉ sợ phải hỏi Tư Mộ Hàn.

Với quan sát vừa rồi của anh ta về Hạ Hạ, anh ta mơ hồ đoán được một chút bất thường.

Nhưng anh ta không dám đoán lung tung.

"Vậy à."

Dương Tiêu cũng không hỏi thêm gì.

Với kinh nghiệm ba năm làm y tá trên đảo của cô ấy, cô ấy nhìn ra được, sắc mặt Hạ Hạ có hơi trắng xanh kiểu bệnh trạng.

Chỉ mong sức khỏe của cô vẫn tốt.

"Ừm."

Mộc Quý Bạch cũng không muốn nói nhiều về chuyện có liên quan đến Nguyễn Tri Hạ với Dương Tiêu, có lẽ là anh ta đang kiêng kỵ, không muốn để Dương Tiêu cảm thấy anh ta quá quan tâm đến Nguyễn Tri Hạ.

Không biết là vì cố ý nói sang chuyện hay anh ta thật sự muốn hỏi như vậy, anh ta đột nhiên nói với Dương Tiêu: “Em thật sự suy nghĩ kỹ rồi chứ?"

Dương Tiêu nhìn Mộc Quý Bạch, im lặng một hồi, sau lại nhìn Bánh Trôi Nhỏ đã ru rú trên chân cô ấy ngủ mất lúc nào không biết.

Trong mắt cô ấy hiện lên sự ôn hòa, hơi gật đầu đáp: “Ừm. Nghĩ kỹ rồi."

Cô ấy ngước mắt nhìn về phía anh ta: “Anh nói rất đúng, chúng ta nên cho thằng bé một mái nhà đầy đủ, ba năm qua, là tôi đã nghĩ thằng bé quá kiên cường, quá hiểu chuyện.

Tuy nó không nói, nhưng trong lòng vẫn có chút mất mát. Có lẽ nó đã rất nhiều lần nghĩ đến, vì sao người khác có ba mà nó lại không có."

"Là tôi ích kỷ, chỉ nghĩ đến vui vẻ của bản thân mà quên mất thằng bé cũng chỉ là một đứa bé, nó cũng cần tình thương của cha."

Nghe Dương Tiêu nói lời này, ánh mắt Mộc Quý Bạch hơi trầm xuống, anh nâng tay chống cằm, ánh mắt mang theo một chút chất vấn.

"Vì sao năm đó em lại lén rời đi?"

Nếu cô không rời đi, sau khi anh tỉnh lại đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm với cô.

Mà anh cũng sẽ không bỏ lỡ Bánh Trôi Nhỏ nhiều năm như vậy.

Dương Tiêu cười gượng: “Ở lại để anh chê cười sao?"

Nếu không phải vì uống say, sao cô có thể ngủ cùng anh?

Huống chi, lúc ấy cô còn đang trong thân phận đàn ông, nếu cô không chạy, anh  tỉnh lại, phát hiện mình ngủ với một 'người đàn ông', vậy còn không phát điên sao?

Như nghĩ đến điều gì, gương mặt Mộc Quý Bạch có chút cứng đờ, anh ta vỗ trán, hồi tưởng lại Tiếu Dương trước kia, lại liên tưởng đến hình ảnh mình và cô ngủ chung.

Khoan hãy nói...

Thật đúng là có chút...

Bóng ma tâm lý.

Chẳng qua...

Người này có thể thay đổi lớn thế sao?

"Em đi phẫu thuật thẩm mỹ à?"

Vốn từ ngữ ít ỏi khiến Mộc Quý Bạch bật thốt ra một câu như vậy.

Dương Tiêu vừa nghe thấy lời này, nháy mắt liền bùng nổ: “Anh mới đi phẫu thuật thẩm mỹ đấy!"

Anh nhìn đâu ra cô đi phẫu thuật thẩm mỹ hả?

Cô rõ ràng là trời sinh như thế! Mắt mù sao?

"Anh không có ý đó, anh là nói..." Mộc Quý Bạch xấu hổ nhận lỗi: “Sao em có thể từ đen biến thành trắng như vậy?"

Nhớ ngày đó, làn da toàn thân Tiếu Dương màu đồng cổ mới khiến cho anh ta tin tưởng vững chắc cô ấy là nam.

Kết quả...

Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ, Mộc Quý Bạch vội vàng ngừng hồi tưởng.

"Đó là bởi vì mỗi ngày tôi đều phơi nắng dưới ánh mặt trời, cố ý đến bãi biển cho sạm da."

Dương Tiêu buồn bực giải thích.

Nếu không khiến mình đen đi, ai tin cô là nam chứ?

Có điều cũng may mà, cô ấy thuộc loại thể chất dễ đổi màu da, đen được cũng trắng được, trước đó mang thai Bánh Trôi Nhỏ, cô ấy rất ít ra khỏi nhà, mỗi ngày chỉ ra ngoài tản bộ, hoạt động một chút, tự nhiên mà trắng trở lại.

Nhưng mà, điều này liên quan gì đến phẫu thuật thẩm mỹ?

Đừng nói với cô, chỉ bởi vì cô ấy trắng mà anh ta cho rằng cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ nhé?

Mặt cô ấy rõ ràng không hề thay đổi!

Rốt cuộc ánh mắt anh ta bị sao vậy?

"..." Nghe Dương Tiêu nói cố ý để mình đen đi, khóe miệng Mộc Quý Bạch giật giật, thật sự khó có thể tưởng tượng, một cô gái, mỗi ngày đến bãi biển phơi nắng cho đen cần bao nhiêu dũng khí...

Phụ nữ không phải đều thích trắng sao?

Vì sao lúc ấy cô ấy lại muốn ngụy trang thành đàn ông?

"Vì sao em phải hóa trang thành đàn ông?”

"Đương nhiên là vì..."

Dương Tiêu nói được một nửa thì im bặt.

Cô ấy bặm môi, nuốt những lời còn lại xuống bụng, qua loa cho có: "Tôi thích vậy."

Lời nói không có sức thuyết phục này, ai tin?

Có điều Mộc Quý Bạch không thích truy hỏi đến cùng.

Nếu cô ấy không muốn nói, anh ta cũng không nhất định phải biết.

Mỗi người đều có việc riêng tư không muốn bị người ta biết, anh ta cũng vậy.

Anh ta nhìn Bánh Trôi Nhỏ nằm trên đùi cô ấy ngủ say sưa, có hơi nhíu mày.

"Bánh Trôi Nhỏ ngủ rồi.” Anh ta đứng dậy, khẽ bế Bánh Trôi Nhỏ lên: “Anh ôm con vào phòng ngủ."

"Được." Dương Tiêu bởi vì phần từ đùi trở xuống bị tê nên vẫn chưa đứng dậy.

Mộc Quý Bạch bảo người làm dẫn anh lên phòng cho khách ở tầng hai.

...

Tư Mộ Hàn bị tiếng di động của mình đánh thức.

Anh ngước mắt nhìn sắc trời bên ngoài, đã sắp tối rồi.

Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ vẫn còn ngủ say bên cạnh, khẽ rút tay ra khỏi dưới đầu cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK