Đinh Uyển Du tiếc rẻ nói.
“Vậy mẹ à, giờ chúng ta phải làm sao?”
Nguyễn Tử Nhu không khỏi hoảng sợ.
Cô ta không muốn trắng tay đâu.
Cô ta vẫn muốn sống trong nhà cao cửa rộng và mỗi ngày mua những chiếc túi hàng hiệu, nhưng giờ đây chỉ vì Nguyễn Tri Hạ mà chẳng còn gì nữa.
“Nhu Nhi, con phải nghe lời mẹ, nhất định phải đi lấy lòng Tư Mộ Hàn. Con mới là người được gả cho cậu ta, mẹ tin rằng chỉ cần con thật lòng thì Tư Mộ Hàn kia sẽ vì con mà ly hôn với con nhỏ chết tiệt kia.”
Định Uyển Du hoàn toàn không cảm thấy suy nghĩ của mình đã phá hỏng tam quan như thế nào.
Bà ta chỉ không muốn Nguyễn Tri Hạ sống tốt hơn họ mà thôi.
Một đứa con của kẻ phạm tội cưỡng hiếp thì có tư cách gì mà sống tốt hơn họ chứ.
“Nhưng mẹ ơi, con đã hại Tư Mộ Hàn, làm sao anh ta còn thích con được chứ?”
Nguyễn Tử Nhu cũng cảm thấy mẹ nói có lý.
Cô ta hối hận rồi!
Hối hận vì đã đào hôn, hối hận vì đã để Nguyễn Tri Hạ kết hôn với Tư Mộ Hàn!
Khuôn mặt biến dạng thì sao chứ?
Què quặt thì sao nào?
Những điều này không đủ để làm lu mờ người đàn ông quyền lực kia, anh vẫn cao cao tại thượng như thế, cao đến mức không thể trèo lên được.
Điều quan trọng nhất là bây giờ anh rất cưng chiều Nguyễn Tri Hạ, đó chính là điều khiến người ta cực kỳ ghen tỵ.
Nếu cô ta không đào hôn, thì bây giờ người được Tư Mộ Hàn bảo vệ và thương yêu chính là cô ta.
Tất cả những thứ này ban đầu đều thuộc về cô ta.
Cô ta phải lấy lại tất cả những gì thuộc về mình!
Nhưng cô ta chợt nhớ tới trước kia mình đã làm bị thương Tự Mộ Hàn nên không khỏi bồn chồn trong lòng.
“Không sao đâu. Cũng không phải con cố ý làm cậu ta bị thương. Hôm nào con đi xin lỗi cậu ta, nhân tiện sẽ ”
Đinh Uyển Du ghé vào bên tai Nguyễn Tử Nhu dạy cô ta nên làm thế nào.
Nguyễn Tri Hạ không biết rằng ông xã của mình đã bị con nhỏ điểm thúi thương nhớ rồi.
Lúc này cô đang được mà Lâm kéo đi thử lễ phục.
“Má Lâm, đang yên đang lành tự nhiên đi thử lễ phục làm gì?”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời rồi, cô đã thử quần áo gần một tiếng đồng hô.
Có ai tới nói cho cô biết là rốt cuộc có chuyện gì vậy?
“Mợ chủ, ông cụ ở nhà cũ tổ chức một buổi yến tiệc, đây là dịp để công bố với bên ngoài về thân phận cô là mợ chủ của nhà họ Tư đấy. Đây chẳng phải là đang công nhận cô ư?”
Má Lâm vui vẻ nói.
Bà ấy biết ngay là ông cụ Tư sẽ thích mợ chủ mà.
“Hả?” Nguyễn Tri Hạ hơi giật mình.
Cô không ngờ bản thân lại được ông cụ Tư công nhận nên vô cùng ngạc nhiên.
Dù sao thì cô cũng chỉ gặp mặt ông lướt qua trong đám cưới nên không có ấn tượng gì lắm, chỉ biết ông là một ông già tóc hoa râm, trông có vẻ khá nghiêm túc.
“Hắn là công cụ đã nghe thấy mấy lời đồn nhảm nhí ở bên ngoài nên mới nhân cơ hội này để cậu chủ và cô chủ ra mặt đây mà.”
Má Lâm cầm trong tay một chiếc váy màu xanh nhạt, ướm thử lên người Nguyễn Tri Hạ, sau đó thấy không đẹp nên lại đặt xuống.
Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ một lúc, sau đó lại bị má Lâm nhét vào tay cô một chiếc váy màu đỏ: “Mợ chủ, cô thử cái này đi, chắc chắn là rất đẹp.”
Má Lâm thấy làn da của Nguyễn Tri Hạ rất trắng nên mặc áo màu đỏ sẽ rất tuyệt vời.
Hơn nữa, bà ấy cảm thấy rằng màu đỏ là tượng trưng cho niềm vui mừng, là thích hợp nhất cho bữa tiệc tối nay.
Nguyễn Tri Hạ nhìn chiếc váy dạ hội đỏ rực trong tay mà cảm thấy đau đầu buốt óc.