Có người tới cho ấy trút giận, thật sự vô cùng sảng khoái!
Dương Tổ Tổ ôm mặt, nước mắt lã lã, cô ta trừng Tư Mộ Phi: “Cô dựa vào cái gì mà đánh
tôi?"
Tư Mộ Phi trừng lại, cực kì khí phách nói: "Chỉ bằng hiện tại bà cô tôi đây rất khó chịu!"
"Chỉ bằng cô tự mình đưa tới cửa muốn bị đánh đó!”
"Cô!"
Dương Tổ Tổ quả thực trợn tròn mắt.
Cô ta rõ ràng tới hỏi chuyện con tiện nhân này.
Thế nào lại biến thành cô ta bị đánh chứ?
Dương Tổ Tổ không cam lòng, giơ tay muốn đánh lại.
Kết quả còn chưa đánh được tới người Tư Mộ Phi, đã bị bà Hoa bỗng nhiên xuất hiện túm tóc kéo.
"Cái đồ tiểu tam thối tha không biết xấu hổ nhà cô! Cô dám động vào Phi Phi nhà tôi hả?"
Bà Hoa túm tóc Dương Tố Tố, lôi cổ cô ta ra ngoài.
Dương Tố Tố không ngờ bà Hoa bỗng nhiên xuất hiện, tóc bị kéo đau, cô ta đau đớn kêu: “cứu mạng với!"
Tư Mộ Phi nhìn dáng vẻ đanh đá của mẹ già nhà mình, bất đắc dĩ mà cười.
Xem ra mẹ cô nhìn rất lâu rồi.
Thôi, để mẹ phát tiết một trận đi.
Tư Mộ Phi không để ý đến Dương Tổ Tổ kêu rên, xoay người trở về bàn làm việc, cầm lấy điện thoại, gọi cho bảo vệ.
Cô ấy nghĩ, chờ đến lúc bảo vệ lên, mẹ ấy chắc cũng phát tiết xong rồi.
"Tư Mộ Hàn, chú hai anh đã vào tù, có phải em có thể đi làm rồi không?"
Nguyễn Tri Hạ nhìn người đàn ông đang làm việc, nâng cằm, trông mong nhìn anh.
Tuy mỗi ngày ở nhà vẽ vời cũng là làm việc.
Nhưng cuộc sống này quá buồn tẻ.
Cô vẫn muốn đến công ty đi làm.
Hơn nữa hiện tại tất cả bản thảo cô vẽ đều là cho Tư Mộ Hàn.
Cô không muốn.
Cô vẫn muốn thử thiết kế trang phục cho người khác, cô muốn có thêm nhiều người công nhận mình.
Tư Mộ Hàn ngước mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ, nghĩ rồi mới gật đầu nói: “Ừm."
Nguyễn Tri Hạ nhất thời cao hứng nheo mắt: “Thật tốt quá."
Nhìn cô gái nhỏ chỉ vì anh đồng ý cho cô đi làm mà đã cười vui vẻ như vậy.
Đôi mắt thâm sâu của Tư Mộ Hàn híp lại: “Hạ Hạ, đi làm cũng được nhưng em nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, biết chưa?"
Tuy chú hai đã vào tù rồi, nhưng không biết có nguy hiểm ở đây không, nếu có thể, anh không hy vọng cô sẽ đi làm.
Dù sao ở trong công ty, nhiều người nhiều miệng, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Ông nội đã mất.
Anh tuyệt đối không thể mất thêm cô nữa.
"Ừ, em sẽ tăng cường luyện tập, bảo vệ tốt chính mình."
Nguyễn Tri Hạ gật đầu.
Tư Mộ Hàn không nói thêm gì nữa, chỉ cúi người hôn lên trán cô một cái.
Nguyễn Tri Hạ nhất thời sờ trán cười cười.
Lúc này, Quan Diêm ở ngoài phòng làm việc, gõ cửa phòng.
"Vào đi."
Quan Diêm đi đến, nhìn Nguyễn Tri Hạ, sau đó lại nhìn Tư Mộ Hàn, cẩn thận nói: "Cậu chủ, ông chủ đến."
Sắc mặt Tư Mộ Hàn thoáng chốc trầm xuống, anh lạnh giọng nói: "Không gặp, bảo ông ta cút đi."
Quan Diêm đổ mồ hôi lạnh: “Nhưng ông chủ nói là có chuyện liên quan đến bà chủ, muốn nói với cậu."
Tư Mộ Hàn khẽ khựng lại, từ từ ngẩng đầu: “Dẫn ông ta lên đây."
Quan Diêm: “vâng.”
Nói xong, cậu ta nhận lệnh rời đi.
Nguyễn Tri Hạ gục xuống bàn, nói với Tư Mộ Hàn: "Em đi ra ngoài trước nhé."
Anh và ba anh tán gẫu, cô vẫn nên tránh đi thì hơn.
Tư Mộ Hàn không nói gì thêm, những ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ thấy vậy, đi qua hôn lên mặt anh một cái: “Yên tâm đi, em sẽ không nghĩ nhiều đâu."
Tư Mộ Hàn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Kéo cô đến, hung hăng hôn lên môi có một cái rồi mới thả cô đi.