Miệng của người phụ nữ này thật sự rất lanh lợi.
Cô có biết mình đang ở trong hoàn cảnh gì không?
Làm như đến làm khách, thực sự nghĩ mình bị bắt cóc đến để chơi ư?
Mặc Thâm hừ lạnh một tiếng: “Tốt nhất có không có ý nghĩ đó!"
Nguyễn Tri Hạ thực sự không muốn để ý đến anh ta, cô quay người đi về lâu đài bên trong.
Cô vẫn nên an phận làm một tù binh...
Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn coi nơi này là địa bàn của mình, vẻ mặt bình tĩnh thong dong như tới làm khách.
Mục Cảnh Y không muốn quay lại gặp ba mình nên đã lẻn ra khỏi lâu đài.
Khi nhận phòng khách sạn, do quên mang theo giấy tờ tùy thân nên nhân viên không mở phòng cho cô ấy.
Mục Cảnh Y tức giận giậm chân tại chỗ.
Cô ấy vội vã đi ra, muốn đi lấy chiếc túi của mình trong lâu đài của anh Thâm.
Đột nhiên cô ấy lại nhìn thấy người quen.
Mắt Mục Cảnh Y đột nhiên sáng lên.
Cô ấy vội vàng chạy tới, đối mặt với Quan Diêm đang đi ra từ cửa thang máy vui mừng hét lên: "Chú! Chủ đẹp trai!"
Quan Diêm nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn dễ thương đang chạy về phía mình từ xa.
Miệng còn hét lớn gọi chủ...
Vài đường đen đột nhiên xuất hiện trên trán Quan Diêm.
Chú...
Anh ta già đến thế à?
Cô gái nhỏ này có thể đổi cách gọi được không?
Có lẽ vì Mục Cảnh Y quá nổi bật nên mới nhìn thoáng qua Quan Diêm đã nhận ra cô ấy là cô gái nhỏ đáng yêu và ngọt ngào trên máy bay.
"Chú, đúng thật là chú!"
Mục Cảnh Y nghĩ mình nhìn nhầm, nhưng không ngờ rằng lại đúng là vậy.
May mắn quá.
Đêm nay cô ấy sẽ không phải ngủ ngoài đường.
Quan Diêm vô cảm nhìn cô ấy: “Cô bé, có việc gì sao?"
Quan Diêm luôn lạnh lùng, cộng với mái tóc thường được chải tỉ mỉ, chẳng trách Mục Cảnh Y cho rằng anh ta đã lớn tuổi.
"Chú ơi, tôi quên mang theo chứng minh thư, chủ có thể cho tôi mượn chứng minh thư để mở phòng không, tôi có thể trả tiền cho chú.
Mục Cảnh Y nhìn Quan Diêm một cách đáng thương, đôi mắt to đẹp đó không ngừng nhập nháy.
Quan Diêm: "...”
Cô gái này không sợ anh ta sẽ bắt cóc mình sao?
Quan niệm hỏi cô ấy: "Cô không có chứng minh thư thì lên máy bay kiểu gì?"
"Tôi có, nhưng tôi đã quên mang nó khi ra ngoài."
Mục Cảnh Y gãi đầu có chút xấu hổ.
Quan Diêm nhìn vẻ mặt xấu hổ của cô ấy mà cảm giác như có thứ gì đó đâm vào tim, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.
Anh ra hít một hơi thật sâu và cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại: “Nhà của cô ở trên đảo này?"
Mục Cảnh Y gật đầu: “Đúng vậy.”
Quan Diêm nhìn cô ấy mà không nói nên lời: “Vậy thì sao cô không về nhà mà sống? Bên ngoài rất nguy hiểm."
"Ôi, hỏi nhiều như thế để làm gì!"
Mục Cảnh Y sốt ruột nhìn chằm chằm Quan Diêm, tựa hồ cảm thấy anh ta quan tâm hơi nhiều.
"Chỉ cần nói cho tôi biết chú có cho tôi mượn hay không."
Mục Cảnh Y lại tỏ vẻ đáng thương, đôi mi dày khẽ rung như cánh bướm, vô cùng dễ thương.
Quan Diêm: “...”
Anh ta có thể nói "không" không?
Nhưng không biết tại sao, khi nhìn khuôn mặt đáng yêu như vậy, anh ta lại không thể nói ra lời từ chối.
Nhưng...
Cô gái này có phải đã quên, một chứng minh thư chỉ mở được một phòng...
"Cô gái nhỏ, tôi khuyên cô về nhà đi, một chứng minh thư chỉ có thể mở một phòng."
Quan Diêm tốt bụng nhắc nhở cô ấy.
Mục Cảnh Ya một tiếng, hình như thật sự không biết: “Còn có chuyện như vậy à?"
Cô ấy chưa từng ở khách sạn, làm sao mà biết được chuyện này.
Vậy thật sự là khó khăn.
Mục Cảnh Y cắn môi, tỏ vẻ rất buồn rầu.
Quan Diêm nhìn cô ấy như vậy mà trong lòng có chút rung động.
Anh ta không nói gì, cố gắng kiềm chế nhịp tim của chính mình, đã độc thân 28 năm rồi, sao có thể kích động khi nhìn thấy cô bé như vậy chứ.
Có lẽ là anh ta bị bệnh rồi.
Khi Quan Diêm đang suy nghĩ như vậy, Mục Cảnh Y đột nhiên hỏi lại anh ta: “Vậy chú ơi, chú đặt phòng gì vậy?"
"Phòng tổng thống, có chuyện gì không?"
Là trợ lý trưởng của người thừa kế nhà họ Tư, phòng anh ta ở đương nhiên không tệ.
Phòng tổng thống sao...
Không phải là loại phòng không chỉ có một phòng, mà có nhiều phòng sao?
Đôi mắt Mục Cảnh Y đột nhiên sáng lên, cô ấy ngước nhìn Quan Diêm, đáng thương hỏi: "Vậy chú ơi, chú có thể cho tôi mượn một phòng được không? Tôi sẽ đưa tiền cho chủ."
Cô ấy thực sự không muốn quay về nhà.
Ba chắc chắn sẽ mắng cô ấy.
Quan Diêm: “...”