Nghe thấy những lời này của Nguyễn Tử Nhu, nụ cười của Nguyễn Tri Hạ càng thêm rực rỡ, cô bước xuống xe, đi tới trước mặt Nguyễn Tử Nhu, ngón tay thon dài nâng cằm cô ta lên, khinh khỉnh quan sát cô ta một hồi. Sau đó, hai mắt híp lại, trên người tỏa ra khí thế của bậc nữ vương: "Không bằng như vậy đi.”
Cô nở nụ cười tà ác: "Cô quỳ xuống, cầu xin tôi tha cho cô, thấy sao?”
Cả người Nguyễn Tử Nhu run lên, thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ: "Cô đừng mơ!”
Lần trước, cô ta cũng quỳ xuống xin Nguyễn Tri Hạ đừng đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Nguyễn, cô đã làm thế nào?
Cô ta sẽ không tin lời cô nói đầu, rõ ràng Nguyễn Tri Hạ chỉ muốn nhục nhã cô ta mà thôi!
"Ồ, không cầu xin hả?”
Nguyễn Tri Hạ ung dung nhún vai, như thể chẳng thèm quan tâm, sau đó ánh mắt bỗng lạnh đi, giọng nói cũng trở nên u ám: "Đập cô ta ngất xỉu, sau đó cắt nát quần áo của cô ta, rồi nhốt cô ta vào toilet đi!”
“Vâng!”
Hai tên vệ sĩ vươn tay, chuẩn bị đập Nguyễn Tử Nhu ngất xỉu.
Nguyễn Tử Nhu cắn răng, vội vàng hô lớn: “Tôi xin cô đó!”
“Nguyễn Tri Hạ, cô bảo bọn họ dừng tay đi, coi như tôi xin cô đó, được không.”
Nguyễn Tri Hạ giơ tay, ý bảo vệ sĩ thả Nguyễn Tử Nhu ra.
Vệ sĩ lập tức buông Nguyễn Tử Nhu ra, Nguyễn Tử Nhu lập tức quỳ rạp xuống đất.
Cô ta nghiến răng, trưng ra vẻ mặt ko tình nguyện, cầu xin Nguyễn Tri Hạ: “Cầu xin cô buông tha tôi.”
“Cô nói cái gì? Tôi không nghe thấy! Tôi nhớ năm đó cô không bảo tôi cầu xin cô như vậy?
“Nào, dập đầu thật kêu cho tôi!”
Nguyễn Tri Hạ khoanh tay trước ngực, đứng nghiêm ở đó, nhìn Nguyễn Tử Nhu bằng ánh mắt lạnh bằng, trong đầu nhớ lại cảnh tượng năm cô mười tuổi.
Cô cùng lắm chỉ là ko cẩn thận đụng trúng Nguyễn Tử Nhu mà thôi, thế mà lại bị Nguyễn Tử Nhu sai người hầu ấn đầu cô xuống, bắt cô dập đầu mấy cái thật vang xuống đất, đến độ trán chảy đầy máu, nhưng Nguyễn Tử Nhu lại đứng đó cười ha hả mắng cô là đồ con hoang.
Nguyễn Tử Nhu nghe thấy Nguyễn Tri Hạ vậy mà còn muốn cô ta phải dập đầu, trong mắt cô ta lập tức tràn đầy sự độc ác và không cam lòng. Cô ta trợn mắt nhìn trừng trừng Nguyễn Tri Hạ, phảng phất như muốn xé cô ra thành trăm mảnh.
Tư Mộ Hàn ngồi trên xe trông thấy ánh mắt ẩm độc đỏ Nguyễn Tử Nhu, tức khắc con người tối sầm lại, lớn tiếng quát: “Còn thất thần ở đó làm gì? Không thấy cô ta không tình nguyện nhận sai sao? Mau kéo người đi đi, phải xử lý thế nào thì xử lý thế ấy!”
Nguyễn Tử Nhu nghe thấy lời nói tàn nhẫn, thô bạo của Tư Mộ Hàn thì không kiếm được mà ngước mắt lên nhìn. Đập vào mắt cô ta là bóng dáng đầy tự tin, kiêu ngạo, hai mắt nhìn cô ta lại vô cùng lạnh lẽo.
Cô ta uất ức cắn môi, lập tức dùng hết toàn lực, dập đầu với Nguyễn Tri Hạ.
“Xin cô tha cho tôi, tôi biết sai rồi, tôi ko dám làm vậy nữa đâu.”