Anh ba, anh thay đổi rồi!
Kẻ đội vợ lên đầu này không phải là anh ba.
“Thiến Thiến không biết mà? Anh không tha cho con bé một lần à?”
Dù gì cũng là em họ của mình, Lãnh Thiếu Khiêm vẫn phải vãn hồi một chút.
“Không thể!” Tư Mộ Hàn không chừa lại chút mặt mũi nào.
Vốn dĩ anh đã không thích có phụ nữ bước vào không gian cá nhân của mình.
Ngày thường có Lãnh Thiếu Nhiễm thì thôi, nhưng hôm nay cô ta tự mình chạy lên đây, cho dù là bàn chuyện công việc thì anh cũng không thích.
“Biết rồi, em sẽ chuyển Thiển Thiến đến bộ phận khác, đảm bảo con bé sẽ không đến phiền anh nữa, vậy là được rồi chứ gì.”
Biết anh ba nhà mình nói một thì không có hai, Lãnh Thiếu Khiêm cũng không cầu xin thêm được nữa.
Đồng thời cũng thầm khó hiểu, Lãnh Thiên Thiến tự dưng chạy lên đây một mình làm gì.
Không phải Lãnh Thiếu Khiêm đã dặn cô ta rồi sao, anh ba không thích phụ nữ tự ý vào văn phòng anh, sao cô ta không chịu nghe chứ!
“Em xem mà làm, tóm lại là không có lần sau!”
Tư Mộ Hàn huơ tay, ý chỉ Lãnh Thiếu Nhiễm cút được rồi.
Lãnh Thiếu Khiêm mặt mày xám xịt bước ra ngoài.
Lúc ra khỏi cửa, Nguyễn Tri Hạ đang ở bên ngoài cũng vừa ngẩng đầu lên, đối mặt với Lãnh Thiếu Khiêm.
Lãnh Thiếu Khiêm cực kỳ có thành kiến với Nguyễn Tri Hạ, lúc này lại vì chuyện của Lãnh Thiến Thiến nữa nên tâm trạng cực kỳ không tốt.
Vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ thì lại càng thấy bứt rứt, nghẹn ngào đến khó chịu.
Lãnh Thiếu Khiêm hừ một tiếng với Nguyễn Tri Hạ rồi đi mất.
Nguyễn Tri Hạ: "..."
Mình lại đắc tội gì anh ấy hả?
Sao mà lần nào thấy mình cũng như thể cô nợ anh ấy cái gì vậy.
Nguyễn Tri Hạ dùng bút vẽ gõ gõ lên đầu mình, khiến cô không phải nghĩ nữa.
Quan tâm anh ấy làm gì, dù gì thì cô cũng chưa làm gì anh ấy.
Hiếm khi ra ngoài được, Nguyễn Tri Hạ không muốn vào văn phòng lại, cho đến tận trưa cô vẫn ngồi bên ngoài tạm bợ mà vẽ.
Ngoài ý muốn là người đàn ông kia không hề gọi cô vào lại.
Cô mừng thầm trong lòng.
Mười một giờ rưỡi trưa, cô thấy đã đến giờ ăn nên muốn báo một tiếng với anh rồi đi ăn.
Vừa vào cửa đã thấy giấy tờ vương vãi trên sàn, khắp nơi đều là giấy.
Lại nhìn người đàn ông ngồi ở bàn làm việc, mắt không rời khỏi màn hình máy vi tính.
Dường như đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm, cô thấy tay thon dài của anh ta đang bay lượn trên bàn phím.
Tốc độ không khác gì đang đánh piano, gõ cạch cạch lên bàn phím, nhanh đến mức khiến người khác hoa mắt.
Vừa nhìn thấy cô bước vào, người đàn ông dừng động tác trên tay lại, gương mặt mang mặt nạ nhìn cô: “Đói rồi?”
Anh hỏi cô.
Nguyễn Tri Hạ thấy anh tự nhiên như vậy không khỏi ngẩn người.
Người đàn ông này lạ quá...
Rõ là không thân thiết gì với cô nhưng có nhiều khi anh nói chuyện như thể nói trong vô thức, không hề có chút gì là không hợp lí.
Nguyễn Tri Hạ mím môi, trả lời: “Không đói lắm.”
Tư Mộ Hàn tắt máy, đứng dậy: “Đi thôi, đưa cô đi ăn.”
Nguyễn Tri Hạ bối rối: “Không không không... cần đầu. Tôi tự đi được.”
Đùa gì thế, đi ăn cùng anh?
Nguyễn Tri Hạ vẫn muốn sống thêm mấy năm nữa.
Cô bây giờ càng thấy kỳ lạ hơn, sao cô lại thấy người đàn ông này đang có ý tán tỉnh cô vậy.
Nếu không đang yên đang lành sao lại làm những chuyện khó hiểu thế này.
Tư Mộ Hàn cau mày, không để cô từ chối mà nhìn cô: “Đã nói đưa cô đi mà, sao vậy, sợ tôi ăn thịt cô à?”