Trong đầu lại nhớ tới những lời Tư Mộ Hàn nói lúc trên đường về.
Anh nói cô là mợ chủ của nhà họ Tư, từng lời nói hành động đều là đại diện cho nhà họ Tư, là có ý gì?
Anh thế này nghĩa là không giận cô nữa đúng không?
Không giận cô chuyện gả thay?
Ai ya, loạn hết cả lên rồi.
1
LA
Suy nghĩ của cô đứng ngắc rồi, rốt cuộc anh muốn làm gì đây?
Đưa cô về đây mà không có lý do gì, còn có lòng sắp xếp để cô ở trong phòng cho khách, chắc không phải là đưa có một trái táo ngọt, rồi tát cô một cái đấy chứ?
Trông anh có vẻ không giống người xấu xa như vậy mà...
Lúc Nguyễn Tri Hạ đang nằm trên giường lăn qua lăn lại, một người giúp việc sợ hãi gõ cửa, dè dặt nói: “Mợ chủ, cô đã ngủ chưa ạ?”
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên ngồi dậy, lớn tiếng nói vọng ra cửa: “Chưa ngủ. Có chuyện gì sao?”
Người giúp việc ở ngoài cửa nói: “Cậu chủ bảo cô sang phòng ngủ của cậu một chuyến ạ.”
Nguyễn Tri Hạ ngẩn người, sau đó đáp lại: “Được, tôi biết rồi.”
Cô bước xuống dưới giường, đi dép vào, trong bụng nghĩ rốt cuộc Tư Mộ Hàn giờ này tìm cô có chuyện gì.
Nguyễn Tri Hạ chậm rì rì bò cầu thang lên tầng ba.
Phòng ngủ chính trên tầng ba.
X
Nguyễn Tri Hạ đẩy cửa đi vào, đứng trong phòng ngủ, hô vào trong căn phòng cửa không đóng: “Tư Mộ Hàn?”
“Vào đi.”
Bên trong vòng ra tiếng nói trầm thấp của Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ đi vào bên trong, chỉ thấy trên chiếc giường kingsize to rộng trống trơn, không một bóng người.
Cửa ra ban công thì lại đang mở, lúc gió thổi từ ngoài vào, sẽ làm rèm cửa trong suốt nhẹ bay, tạo ra cảm giác đẹp đẽ mơ mộng.
“Vào đây kỳ lưng cho tôi.”
Lúc Nguyễn Tri Hạ còn đang ngây người nhìn về phía ban công thì từ phòng tắm vang lên giọng nam sốt ruột.
Kỳ lưng?
Nguyễn Tri Hạ sợ ngây người.
Cái tên này gọi mình tới đây, là để bảo mình kỳ lưng cho sao?
Có nhầm không vậy!
Nguyễn Tri Hạ đứng ì tại chỗ, không nhúc nhích.
“Bảo cô vào đây, không nghe thấy à?” Trong giọng nói mất kiên nhẫn của anh mang theo sự lạnh lùng dứt khoát.
Nguyễn Tri Hạ rất không muốn vào, nhưng phần ăn nhờ ở đậu, cô nào dám không nghe theo!
Lỡ đâu cái tên này tức lên rồi, đêm hôm khuya khoắt lại đuổi cô đi, thế chẳng phải cô thảm quá rồi sao.
Cũng chỉ là kỳ lưng thôi mà!
Kỳ thì kỳ!
Dù sao chỗ nào của anh cô cũng nhìn thấy rồi, còn sợ không kỳ lưng cho anh nổi sao!
Xắn tay áo lên, thong dong đi vào trong phòng tắm.
Miệng thì nói nghe hay lắm, nhưng lúc thật sự vào trong phòng tắm rồi, Nguyễn Tri Hạ lấy tay che kín mắt, giữa hai ngón tay chừa ra một kẻ nhỏ để nhìn đường.
Động tác che mặt làm bộ “phi lễ chớ nhìn” của Nguyễn Tri Hạ làm khoé miệng Tư Mộ Hàn khẽ nhếch lên, thấy cô tiến vào chậm như sên, anh rất
thiếu kiên nhẫn: “Che cái gì mà che, cũng chả phải chưa thấy bao giờ.”
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, trong bụng thầm mắng.
Tiên sư nhà anh, anh tưởng ai cũng mặt dày như anh hả!