Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Tri Hạ gật đầu như đúng rồi, cười nói: "Em chính là thùng dấm nhỏ đấy, thì sao?"

Tư Mộ Hàn mím môi cười, không nói gì mà tập trung lái xe.

Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy anh lái xe cũng không bắt chuyện với anh nữa, mà quay đầu, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rất nhanh, hai người đã đến bệnh viện An Khang.

Tư Mộ Hàn đeo mặt nạ, nắm tay cô, đi vào bệnh viện.

Tống Thanh Lam nhìn thấy hai người nắm tay nhau, chỉ cảm thấy mình tự dưng bị nhét một đống cơm chó.

Cô ấy khịt mũi, giận dữ nói:

"Tôi nói này Tư lão tam, tôi nghe nói anh đã ngủm rồi đúng không? Sao thế? Anh đang sống dậy à?"

Tống Thanh Lam có gương mặt của một nữ thần, nhưng tính cách lại...

Lại giống như một nữ thần kinh.

Nguyễn Tri Hạ nghe thấy lời trêu chọc của cô ấy thì khoé miệng không khỏi giật mạnh.

E rằng cũng chỉ có mình cô ấy mới dám ăn nói như vậy với Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn lạnh lùng liếc nhìn cô ấy, chẳng hề để tâm đến lời chế giễu nồng đậm của cô ấy.

"Cô kiểm tra toàn thân giúp cô ấy."

Sắc mặt của Tống Thanh Lam nhất thời trở nên nghiêm túc: "Sao thế?"

Tư Mộ Hàn trầm giọng đáp: "Gần đây cô ấy hơi khác thường, lúc nào cũng ngủ. Cô làm xét nghiệm máu cho cô ấy đi."

Tống Thanh Lam tới gần nhìn Nguyễn Tri Hạ, rồi nhìn xuống bụng của cô.

"Lúc nào cũng ngủ ư? Chẳng lẽ cô ấy có rồi sao?"

Tư Mộ Hàn lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ấy, nhảm nhí, nếu chỉ đơn giản là có thì anh cần gì phải đến đây tìm cô ấy?

Nguyễn Tri Hạ chẳng hề do dự phủ nhận: "Không có. Tôi vừa mới hết kinh xong."

Tống Thanh Lam nhất thời bày ra dáng vẻ bác sĩ, nghiêm túc nói:

"Vậy thì phải kiểm tra cho kỹ."

Sau đó, Nguyễn Tri Hạ được dẫn đi làm một loạt xét nghiệm, bao gồm xét nghiệm máu và xét nghiệm nước tiểu.

Cho dù bọn họ luôn bật đèn xanh, nhưng làm xong một loạt xét nghiệm cũng phải mất nửa ngày.

Huống chi là đợi các báo cáo.

Tống Thanh Lam cầm các báo cáo xét nghiệm do các khoa gửi đến ở trong tay, đọc đi đọc lại, nhưng không phát hiện ra cơ thể của Nguyễn Tri Hạ có gì bất thường.

Cô ấy không khỏi cau mày, buồn bực nhìn Tư Mộ Hàn.

"Tôi nói này Tư lão tam, các chỉ số trong người vợ anh đều rất bình thường."

Tư Mộ Hàn nghe vậy thì cau mày: "Vậy thì tại sao cô ấy lại ngủ li bì như vậy?"

Tống Thanh Lam cũng không thể hiểu nổi, cô ấy ngẫm nghĩ mộ hồi rồi hỏi: "Gần đây cô ấy có đi nước ngoài, bị chênh lệch múi giờ hay không?"

"Có."

Tư Mộ Hàn đáp lại một cách súc tích.

Tống Thanh Lam nhướng mày hiểu rõ.

"Có lẽ là do chênh lệch múi giờ, hai ngày nữa thích nghi rồi sẽ ổn thôi."

"Cô có chắc là không có vấn đề gì không?"

Tư Mộ Hàn hơi không tin.

Tống Thanh Lam cạn lời nhìn Tư Mộ Hàn: "Tất cả các chỉ số của cô ấy đều bình thường thì có thể có vấn đề gì chứ?"

Cô ấy cũng đọc các chỉ số sức khỏe mới dám nói ra chứ.

Tư Mộ Hàn vẫn hơi nghi ngờ, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có lẽ Tư Mộ Hàn đã quá lo lắng rồi.

Cô vội bước tới nắm lấy tay anh, đan mười ngón tay vào nhau.

"Tư Mộ Hàn, em nghĩ chắc là không sao đâu. Anh nhìn em xem, chẳng phải bây giờ em đang tràn đầy sức sống à?"

Nguyễn Tri Hạ thật sự không cảm thấy mình khó chịu ở chỗ nào cả.

Quả thật hồi sáng thức dậy, cô vẫn còn buồn ngủ.

Nhưng sau một loạt hành động giày vò như rửa mặt, đút cho ăn, cô thật sự đã tỉnh táo hơn rất nhiều, bây giờ ra ngoài đi dạo càng tỉnh táo hơn.

Cơ thể cũng không có chỗ nào không khỏe.

Có lẽ cô thật sự đã bị chênh lệch múi giờ, nên mới buồn ngủ như vậy.

Tư Mộ Hàn cụp mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ đang tràn đầy sức sống, thấy cô thật sự không giống như cơ thể có vấn đề gì, cuối cùng lông mày giãn của anh cũng ra rất nhiều.

Anh vươn tay xoa đầu cô: "Không sao thì tốt. Em nhớ có chỗ nào không khỏe thì phải kịp thời nói ra nhé."

Nguyễn Tri Hạ gật đầu như gà mổ thóc: "Em biết rồi."

Tống Thanh Lam thấy hai người ân ái như chốn không người thì đáy mắt lóe lên tia ghen tị, nhưng chỉ trong tích tắc, đôi mắt của cô ấy lại bị một tầng sương mù bao phủ.

Cô ấy cụp mắt nhìn bản báo cáo trong tay, đôi mắt đen láy càng hiện rõ vẻ u ám.

Cô ấy thu hồi ánh mắt, chẳng hề thương tiếc mà đuổi khách đi.

"Nếu hai người muốn khoe ân ái thì mời ra ngoài, tôi từ chối việc ăn cơm chó."

Khoe ân ái gì chứ, thật đáng ghét.

Bắt nạt một cẩu độc thân như cô ấy, đúng là đồ vô đạo đức!

Nguyễn Tri Hạ đỏ mặt nhìn Tống Thanh Lam, hơi lúng túng nói.

"Bác sĩ Tống, vậy chúng tôi đi trước nhé!"

Tống Thanh Lam vội xua tay, vẻ mặt ghét bỏ chỉ mong hai người mau chóng rời khỏi đây.

"Hai người mau đi đi."

Tư Mộ Hàn nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Tống Thanh Lam thì nhất thời hừ lạnh.

"Cô không thức thời như vậy, độc thân là đáng đời."

Tống Thanh Lam lập tức nổi giận: "Tư lão tam, anh!"

Anh đang kỳ thị FA đúng không?

Thật đáng ghét!

Tống Thanh Lam cảm thấy, cô ấy cần phải tìm một người đàn ông.

Làm sao cô ấy có thể để Tư lão tam đắc ý như vậy được chứ?

"Tư Mộ Hàn, anh đừng nói nữa mà."

Nguyễn Tri Hạ xấu hổ, vội vàng kéo người đàn ông của mình đi ra ngoài.

Cô đâu thể để anh đả kích bác sĩ Tống như vậy.

Tống Thanh Lam nhìn bóng người dần dần biến mất sau cánh cửa, nắm chặt báo cáo xét nghiệm ở trong tay, rồi xoay người bước vào phòng trong.

Cô lấy điện thoại để trong ngăn kéo của mình ra, bấm một dãy số.

"A lô, Thanh Toàn, anh có bận không? Tôi đã cử người mang mẫu máu đến chỗ của anh, anh hãy giúp tôi kiểm tra thử xem rốt cuộc mấy hạt tròn trong máu kia là gì."

...

Ra khỏi bệnh viện.

Nguyễn Tri Hạ mới từ từ dạy bảo người đàn ông của mình.

"Tư Mộ Hàn, sao anh có thể ăn nói như vậy với con gái nhà người ta chứ?"

Tư Mộ Hàn nhướng mày không cho là thế: "Anh chỉ nói thật thôi."

Nguyễn Tri Hạ: …

Anh thẳng thắn như vậy, có thật sự ổn không?

Cô cũng phục anh rồi.

"Tư Mộ Hàn, anh và bác sĩ Tống là bạn học à? Cô ấy thật to gan, không ngờ lại dám ăn nói như vậy với anh."

Trước đây cô đã suy nghĩ về vấn đề này, nhưng lúc đó cô rất sợ Tư Mộ Hàn, làm sao dám hỏi một câu như thế.

Sau đó, khi hai người đã có tình cảm, cô lại quên mất.

Tư Mộ Hàn khẽ gật đầu: "Ừm, bọn anh đã là bạn học từ thời mẫu giáo."

Hình như lên đến đại học thì không còn là bạn học nữa, bởi vì lúc đó hai người đã học khác trường.

"Woa. Vậy chẳng phải hai người là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết hay sao?"

Nguyễn Tri Hạ nhất thời nhìn Tư Mộ Hàn bằng đôi mắt lấp lánh, khẽ chớp mắt, khỏi phải nói lấp lánh đến nhường nào.

Tư Mộ Hàn hờ hững lườm cô: "Em nhìn thấy tụi anh thanh mai trúc mã ở chỗ nào?"

Anh và Tống Thanh Lam hoàn toàn là kiểu oan gia ngõ hẹp, không đánh nhau đã tốt lắm rồi, còn thanh mai trúc mã cái gì.

Hơn nữa hồi còn nhỏ, Tống Thanh Lam là một tomboy, anh chưa bao giờ xem cô ấy là con gái.

Không…

Nói đúng hơn là bây giờ anh vẫn không xem cô ấy là con gái.

"Nhưng tình cảm của hai người rất tốt. Mặc dù bác sĩ Tống nói chuyện với anh như thể rất ghét bỏ, nhưng cô ấy lại là người phụ nữ duy nhất không sợ anh trong số những người phụ nữ mà em từng gặp."

Nguyễn Tri Hạ ngưỡng mộ nói.

Nhớ lại ban đầu, cô cũng sợ Tư Mộ Hàn phát khiếp, đâu dám nói chuyện kiểu đó với Tư Mộ Hàn.

Tống Thanh Lam đúng là thần tượng của cô, chẳng hề nương tay oán hận Tư Mộ Hàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK