Chương 12: Đặt ra quy định
Cho dù cô ấy có lợi hại thế nào, nhưng cũng chỉ là một ả đàn bà, sớm hay muộn cũng phải lập gia đình!
Đến lúc đó chẳng phải nhà họ Tư này chỉ còn một mình anh ta thôi sao!
Quan Diêm nhìn thấy Tư Mộ Phi xinh đẹp mị hoặc, tản ra sức quyến rũ của một người phụ nữ từng trải, không ngừng lén lau mồ hôi lạnh.
Không chỉ có đàn ông của nhà họ Tư không dễ chọc mà con gái của nhà họ Tư cũng không kém cạnh gì.
Người phụ nữ trông có vẻ là vô hại trước mặt cậu ta này thật ra lại khủng bố không kém gì cậu chủ nhà mình.
Vào năm cậu chủ của cậu ta gặp chuyện không may thì việc làm ăn của nhà họ Tư giao cho chi thứ hai xử lý. Tên cáo già Tư Tấn Trung chỉ là bình hoa di động, khiến cho tập đoàn mây đen giăng kín, mịt mờ tăm tối.
Là người phụ nữ này tiếp nhận tập đoàn Đế Tư, trong vòng bốn năm đã dẫn dắt Đế Tư mở rộng ra thị trường châu Á, thành công tiến vào top 500 toàn cầu, bây giờ đã ngồi vững vào cái ghế phó tổng giám đốc của Đế Tư!
Có thể nói là dưới một người trên vạn người!
Mà lúc cô ấy quản lý Đế Tư cũng chỉ mới hai mươi bốn tuổi mà thôi!
Thử hỏi người này có khủng bố không chứ!
Không thèm để ý tới Tư Mộ Thành nữa, cô ấy nhìn Tư Mộ Hàn, cười tủm tỉm lấy cây súng trong tay của anh xuống.
“Em ba, không phải chị họ muốn nói em đâu! Em xem em kìa, so đo với một con chó hoang làm gì cơ chứ! Chó hoang thích cắn người, đi thôi! Đừng để ông nội chờ lâu!”
Nói xong, cô ấy cũng lười nhìn Tư Mộ Thành, trực tiếp đẩy Tư Mộ Hàn đi vào trong nhà.
Quan Diêm đi theo sau, kính nể nhìn Tư Mộ Phi.
Người có thể khiến cho cậu chủ nhà mình ngoan ngoãn nghe lời như vậy, ngoại trừ bà chủ đã qua đời thì cũng chỉ có cô hai mà thôi.
“Tư Mộ Hàn! Tư Mộ Phi! Bọn mày!”
Tư Mộ Thành trơ mắt nhìn hai người không thèm quan tâm đến người bị thương là anh ta đã bỏ đi, tức muốn chết!
Cuối cùng là người làm ở nhà cũ nghe thấy tiếng súng nên chạy ra, thấy Tư Mộ Thành sắc mặt trắng bệch ngồi ở trước cửa nhà cũ, hai tay ôm chặt đùi phải, trên mặt đất toàn là máu, sợ hãi nhanh chóng gọi xe cứu thương.
…
Trong phòng của ông cụ.
Ông cụ Tư nhìn thẳng vào Tư Mộ Hàn đang ngồi đối diện, người cầm một quân cờ đen và người một quân cờ trắng, đang đánh cờ vây.
“Cháu ba, đêm tân hôn hôm qua, cháu và cháu dâu như thế nào rồi?” Ông cụ làm như thuận miệng hỏi.
“Tàm tạm.”
Nghĩ đến người phụ nữ kia, Tư Mộ Hàn không khỏi nhớ lại một đêm bị dày vò kia, sắc mặt cũng đen đi vài phần.
Tối nay về.
Anh sẽ đặt ra quy tắc với cô, ở nhà không được mặc quần áo hở hang!
Thấy Tư Mộ Hàn không còn chống đối như ngày đầu, trong mắt của ông cụ Tư hiện lên vẻ kích động: “Vậy là tốt, vậy là tốt. Đời này của ông nội có thể thấy cháu cưới vợ thì có chết cũng yên lòng.”
“Ông nội!” Nghe thấy ông cụ nói điều không hay, Tư Mộ Hàn không vui nhìn ông.
“Được được được, không nói, ông không nói.” Biết cháu trai không thích nghe mình nói lời không hay, ông cụ vội giải hòa.
“Cháu ba à, cưới vợ rồi sống những ngày bình thường, lúc đầu không có tình cảm cũng chẳng sao, sau này có thể từ từ bồi đắp. Ông nội tin rằng cháu và cô bé kia sẽ hạnh phúc.” Ông cụ nói vô cùng nghiêm túc và tha thiết, như là thật sự vì anh mà hao hết tâm tư.
Tư Mộ Hàn gật đầu: “Thuận theo tự nhiên đi.”
Không còn chống đối như trước, nhưng cũng chỉ là một câu trả lời mơ hồ.
Nhưng dù như vậy cũng đủ đến khiến ông cụ thoải mái cười to.
“Được được được, chuyện của vợ chồng hai đứa ông nội sẽ không hỏi nhiều.”
Giống như lại nghĩ đến chuyện gì, ông cụ nói tiếp: “Lần sau hãy đưa theo cô bé kia đến đây, một mình trở về thì giống cái gì nữa.”
“Cháu biết rồi.” Tư Mộ Hàn gật đầu.
Hai người đang nói chuyện thì bỗng nhiên Tư Tấn Trung xông vào.