“Hơn nữa, tại sao mợ chủ lại làm chuyện như vậy thì cậu chủ phải là người biết rõ hơn ai hết mới phải.”
Bà ấy là người từng trải, nhìn thấy trên người mợ chủ có nhiều vệt đỏ nên đương nhiên sẽ đoán được cậu chủ đã làm gì mợ chủ.
Bà ấy nghĩ giữa vợ chồng làm những chuyện như vậy cũng hết sức bình thường.
Nhưng bà ấy lại thấy có vẻ như mợ chủ bị cậu chủ ép buộc, con gái nhà người ta bị lợi dụng nên nghĩ quẩn cũng là chuyện đương nhiên.
Tư Mộ Hàn nhìn má Lâm với vẻ kinh ngạc, anh không ngờ rằng bà ấy sẽ nói với anh những lời như vậy.
Vẻ mặt anh u ám, đôi mắt sâu thẳm khó lường giống như một hố đen vô tận, không đáy.
Là người, ai cũng sẽ cảm nhận được sự lạnh lẽo và sự tức giận vô hình trên cơ thể của Tư Mộ Hàn.
Ngay cả Nguyễn Tri Hạ và má Lâm đều sợ hãi tận tâm can bởi luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ anh.
Thậm chí má Lâm còn nghĩ mình sẽ khó mà giữ được cái mạng nhỏ này.
Nhưng đúng lúc đấy, Tư Mộ Hàn chợt buông Nguyễn Tri Hạ ra, lạnh lùng nói với má Lâm: “Đưa cô ấy đi thay quần áo.”
Nói xong, anh lập tức quay xe lăn rời khỏi đó.
Chỉ còn lại Nguyễn Tri Hạ và má Lâm đang nhìn nhau, vẫn cảm thấy không thể tin được, Tư Mộ Hàn lại bỏ qua dễ dàng như thế sao?
“Má Lâm, cậu chủ nhà bà cứ thế mà đi rồi à?” Nguyễn Tri Hạ nhìn má Lâm và hỏi với vẻ mặt khó tin.
Nãy giờ cô vẫn đổ mồ hôi lạnh thay cho má Lâm, vì sợ rằng Tư Mộ Hàn sẽ tức giận mà làm bất cứ chuyện gì không thể cứu vãn được đối với bà ấy.
Không ngờ Tư Mộ Hàn lại bỏ đi như thế này.
Sau khi bị má Lâm mắng, anh lại để yên mà lặng lẽ bỏ đi như thế...
Cũng quá kỳ lạ rồi.
“Hình như là vậy.”
Má Lâm đưa tay lau mồ hôi lạnh.
Vừa rồi bà ấy đã bị dọa chết khiếp rồi.