Những người thành công trong giới thượng lưu đều thích tiêu ít tiền để làm chút việc thiện, chính là cái gọi tích nhiều công đức, mới có hồi báo tốt.
Buổi đấu giá rất nhanh đã được bắt đầu.
Lần đầu tiên Nguyễn Tri Hạ đến đây nên cảm thấy rất mới mẻ, hứng thú.
Nhưng ngược lại, Tư Mộ Hàn lại có vẻ không mấy hứng thú.
Buổi đấu giá đi được nửa chặng đường, Tư Mộ Hàn vẫn không nhìn trúng bất cứ cái gì.
Mãi cho đến khi “Phồn Tinh” của Nguyễn Tri Hạ lên sàn.
Lễ phục tinh xảo mặc ở trên thân người mẫu, cực kì rực rỡ mê người.
Đương nhiên, so với ngày ấy lúc Nguyễn Tri Hạ tự mình mặc đi catwalk show vẫn kém rất nhiều, ít đi cảm giác khiến người ta liếc mắt một cái là kinh diễm.
Tuy bộ đồ rất đẹp mắt, nhưng người thiết kế chỉ là một sinh viên.
Bởi vậy rất nhiều người đều lắc đầu, vẫn chưa hồ giá.
Nguyễn Tri Hạ nhìn bộ đồ mình thiết kế, giá khởi điểm mười vạn nhưng lại không ai hộ giá, ánh mắt trở nên ảm đạm.
"Một trăm triệu.”
Giọng nói lạnh lùng cả Tư Mộ Hàn Thanh vừa thốt lên liền khiến toàn trường sự ngây người.
Một trăm triệu?
Điên à?
Bộ đồ do một sinh viên thiết kế, vậy mà lại tiêu những trăm triệu để mua về, rốt cuộc là kẻ nào đần độn thể!
Nguyễn Tri Hạ cũng hoảng sợ, chấn động nhìn Tư Mộ Hàn bên cạnh, chỉ thấy mặt mày anh vẫn không chút thay đổi giữ bảng, giống như một trăm triệu ở trong mắt anh chỉ đáng một đồng!
"Tư Mộ Hàn, anh điên à.”
Nguyễn Tri Hạ củi người, nhỏ giọng nói bên tai anh.
Người đàn ông này, thật cho rằng tiền bạc mình tiêu không hết à?
Vì bộ đồ cô thiết kế mà ra giá một trăm triệu!
"Chỉ là làm việc thiện thôi, không sao cả.”
Ở trong mắt anh, thiết kế của cô là báu vật vô giá.
Nguyễn Tri Hạ nói thầm: “Nhưng một trăm triệu quá nhiều.”
Tư Mộ Hàn giơ tay xoa đầu cô: “Đồ của em có giá đó.”
"Một trăm triệu lần một!"
"Một trăm triệu lần hai!"
"Hai trăm triệu!"
Vốn tưởng giá cao nhất chỉ một trăm triệu, ai ngờ hiện trường lại có người hô giá.
Hơn nữa còn là hai trăm triệu!
Hiện tại con người đều điên cuồng vậy à?
Mọi người thi nhau nhìn về phía người nâng giá.
Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn cũng đồng thời nhìn lại.
Chỉ thấy Mộc Quý Bạch mặc bộ tây trang màu xám bạc, trên mặt đeo kính, lịch sự ngồi ở phía sau bọn họ, trên khóe miệng là nụ cười yếu ớt.
Cả người ôn nhuận như ngọc, khiêm tốn có lễ.
Trong tay anh ta giơ bảng giá, thấy hai người Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn nhìn mình, anh ta còn cực kỳ dịu dàng gật đầu với bọn họ.
Khóe miệng Nguyễn Tri Hạ co rút, đây là muốn gây chuyện à?
Vì sao cậu út cũng đến đây?
Lại còn nâng giá trực tiếp thêm một trăm triệu.
Cảm giác được không ổn lắm.
Quả nhiên.
Trong đầu cô vừa xuất hiện ý nghĩ này, Tư Mộ Hàn bên cạnh cô lập tức hô giá lên ba trăm triệu.
Tư Mộ Hàn mới vừa hổ xong ba trăm triệu, Mộc Quý Bạch lại lập tức hộ giá lên bốn trăm triệu.
Rất có khí thể muốn tranh tới cùng với Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn lạnh lùng âm hiểm nhìn Mộc Quý Bạch, một đôi mắt mang theo ánh lửa nguy hiểm: “Năm trăm triệu!"
Mộc Quý Bạch vẫn cười dịu dàng có lễ, cử giữ bảng giá: “Sáu trăm triệu!"
Giá cả bị hai người càng hố càng cao, Nguyễn Tri Hạ chỉ cảm thấy trên trời đang đổ mưa màu đỏ.
Rất nhiều rất nhiều tiền mặt rơi xuống.
Nguyễn Tri Hạ thật sự không nhịn được, vội vàng kéo góc áo Tư Mộ Hàn nói: "Tư Mộ Hàn, đủ rồi.”