Nguyễn Tri Hạ nhất thời ngơ ngác nhìn Tư Mộ Hàn: "Chẳng phải ban nãy anh đã đồng ý rồi à?"
Tư Mộ Hàn gật đầu đáp: "Đúng vậy, anh đã đồng ý sẽ quay về bên cạnh cô ấy."
Nguyễn Tri Hạ nổi giận giẫm lên chân Tư Mộ Hàn: "Vậy sao anh còn không đi mà ở lại đây làm gì? Anh cứ đi đi chứ?"
"Hạ Hạ, em có thể đợi anh nói hết rồi hẵng giẫm lên được không?"
Người phụ nữ này giẫm xuống chẳng hề nể nang, mặc dù đã cách lớp giày, nhưng anh vẫn cảm thấy đầu ngón chân bị giẫm đến phát đau.
Tư Mộ Hàn bất đắc dĩ nhìn cô: "Ý anh là chúng ta cùng quay về với cô ấy."
Cô nhỏ mọn như vậy, làm sao anh dám quay về một mình cơ chứ?
Hơn nữa anh cũng cảm thấy đã đến lúc giới thiệu Hạ Hạ với Đường Thanh Nhã rồi.
Để trong lòng cô ta khỏi ôm ảo tưởng về anh.
Anh sẽ bù đắp những gì anh đã nợ cô ta, nhưng không có nghĩa là anh sẽ bù đắp bản thân mình vào.
Nguyễn Tri Hạ nhất thời ngẩn người nhìn Tư Mộ Hàn, hơi không dám tin nói: "Anh định dẫn em đi gặp Đường Thanh Nhã ư?"
Anh bị điên rồi sao?
Chẳng phải anh nói Đường Thanh Nhã không thể chịu nổi kích thích à?
Vậy mà anh còn dẫn cô đi.
Anh có chắc là thích hợp không đấy?
Dường như Tư Mộ Hàn nhìn thấu suy nghĩ của Nguyễn Tri Hạ, anh vươn tay xoa đầu cô nói:
"Dù sao cũng phải nói cho cô ấy biết, nên sớm hay muộn cũng chẳng có gì khác biệt."
"Nhưng chẳng phải anh nói cô ta không thể chịu đựng nổi kích thích hay sao?"
Nguyễn Tri Hạ vẫn hơi lo lắng.
"Hạ Hạ, dù gì cô ấy cũng sẽ biết thôi. Nếu để cô ấy biết được từ miệng người khác, không bằng để anh tự nói cho cô ấy biết, như vậy sẽ bớt tổn thương hơn."
Tư Mộ Hàn bất đắc dĩ thở dài.
Anh không thể vì Đường Thanh Nhã không chịu đựng nổi mà che giấu người mình yêu.
Anh không muốn cô phải tủi thân thêm nữa.
Nguyễn Tri Hạ ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy Tư Mộ Hàn nói cũng có lý.
Huống hồ, nếu đi cùng nhau, cô sẽ càng yên tâm hơn.
Cô có thể cùng Tư Mộ Hàn bù đắp cho Đường Thanh Nhã, chỉ có duy nhất một điều không thể là nhường Tư Mộ Hàn cho cô ta.
Thế là Nguyễn Tri Hạ không còn ý kiến gì nữa, quyết định cùng Tư Mộ Hàn đi gặp Đường Thanh Nhã.
...
Lúc này.
Trong căn hộ ở vịnh Kim Sa.
Đường Thanh Nhã vẫn đang bận rộn.
Cô ta muốn đích thân xuống bếp nấu một bữa ăn ngon cho anh Mộ Hàn của cô ta ăn.
Đường Thanh Nhã đang vui vẻ chuẩn bị bữa trưa thịnh soạn, đợi anh Mộ Hàn của cô ta quay về thì có thể ăn cơm rồi.
Ting, Tư Mộ Hàn mở cánh cửa được khóa bằng dấu vân tay ra.
Sau đó Tư Mộ Hàn dẫn Nguyễn Tri Hạ bước vào căn hộ.
Trong phòng bếp, Đường Thanh Nhã nghe thấy tiếng động, nhất thời vui vẻ chạy ra ngoài.
Lúc nhìn thấy gương mặt điển trai của Tư Mộ Hàn, Đường Thanh Nhã kích động bước tới nói:
"Anh Mộ Hàn, anh về rồi à? Món ăn cũng sắp xong rồi, anh đợi một lát nhé, để em vào trong bưng món ăn ra."
Đường Thanh Nhã chỉ lo vui vẻ, nên không chú ý tới Tư Mộ Hàn đang nắm lấy một bàn tay mảnh mai.
Trước khi Nguyễn Tri Hạ bước vào nhà, cô sợ mình đột ngột xuất hiện sẽ dọa Đường Thanh Nhã sợ hãi, nên đã nấp sau lưng Tư Mộ Hàn. Vì thế từ góc độ hiện tại của Đường Thanh Nhã sẽ không thể nào nhìn thấy bóng dáng của Nguyễn Tri Hạ.
Tư Mộ Hàn còn chưa kịp trả lời, Đường Thanh Nhã đã nhảy vào trong phòng bếp.
Nhìn thấy Đường Thanh Nhã đã biến mất khỏi phòng khách, mắt Tư Mộ Hàn khẽ lóe lên, anh quay đầu lại nhìn Nguyễn Tri Hạ đang trốn sau lưng mình, bất đắc dĩ nói: "Hạ Hạ, em đang làm gì thế?"
Nguyễn Tri Hạ chọc ghẹo đáp lại anh: "Tất nhiên là em sợ sẽ hù dọa Tiểu Nhã của anh rồi."
Tư Mộ Hàn: "..."
"Em đừng ầm ĩ nữa."
Tư Mộ Hàn kéo Nguyễn Tri Hạ đang trốn sau lưng mình ra.
Nguyễn Tri Hạ vùng vẫy, không muốn bước ra.
Trong lúc hai người đang giằng co, Đường Thanh Nhã đã bưng một đĩa thức ăn đi ra ngoài.
Nhìn thấy hai người đang giằng co, cô ta ngạc nhiên đến mức làm rơi dĩa thức ăn trong tay xuống sàn, phát ra tiếng loảng xoảng.
Thức ăn và mảnh vỡ văng ra khắp nơi.
Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ nghe thấy tiếng động, đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía Đường Thanh Nhã.
Đường Thanh Nhã ngạc nhiên nhìn Nguyễn Tri Hạ đang đứng bên cạnh Tư Mộ Hàn, hơn nữa còn bị anh nắm lấy cổ tay, vẻ mặt chấn động và ngạc nhiên hỏi: "Anh Mộ Hàn, đây là..."
Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ trong sáng đáng yêu như ánh mặt trời chói chang, trong lòng Đường Thanh Nhã bỗng dâng lên dự cảm không lành.
Cô ta còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, đã nghe thấy anh Mộ Hàn của mình nói: "Tiểu Nhã, anh quên nói cho em biết, anh đã kết hôn rồi."
"Cô ấy là vợ của anh, tên là Nguyễn Tri Hạ."
Nguyễn Tri Hạ nghe Tư Mộ Hàn nói thế thì vô thức nhìn về phía anh, đáy mắt hiện lên tia cảm động khó tả.
Đường Thanh Nhã ngạc nhiên trợn tròn mắt, dường như không dám tin nhìn Tư Mộ Hàn, một lúc sau mới run rẩy nói: "Anh Mộ Hàn, hóa ra anh đã kết hôn rồi ư..."
Đường Thanh Nhã nhất thời cảm thấy tim mình đau nhói như bị kim đâm.
Cô ta thật sự không ngờ anh Mộ Hàn lại kết hôn rồi.
Cô ta còn tưởng...
Còn tưởng…
Đường Thanh Nhã đã nhẫn nhịn một hồi lâu, nhưng thật sự không thể nhịn được nữa, bắt đầu òa khóc trước mặt Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ.
Tư Mộ Hàn nhìn thấy Đường Thanh Nhã như vậy thì không khỏi cảm thấy mình rất cặn bã.
Anh đích thân nói cho cô gái từng muốn gả cho mình biết về sự thật là anh đã kết hôn, quả thật tàn nhẫn biết bao nhiêu.
Nhưng anh biết sớm muộn gì anh cũng phải nói ra.
Nếu dây dưa, không bằng nói ra sớm hơn, như vậy sẽ tốt cho cả anh, Tiểu Nhã và Hạ Hạ.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Đường Thanh Nhã, trong lòng vô cùng phức tạp.
Cô ta vừa lau nước mắt vừa nói với Tư Mộ Hàn: "Anh Mộ Hàn, em không sao đâu."
"Em chỉ kích động quá thôi, chứ em không muốn khóc. Em không ngờ anh Mộ Hàn lại kết hôn rồi."
Cô ta thật sự không muốn khóc.
Nhưng vừa nghĩ tới anh Mộ Hàn đã ở bên người phụ nữ khác, trái tim của cô ta lại cực kỳ khó chịu.
Cô ta nghĩ, nếu cô ta khóc một lát sẽ ổn thôi.
"Anh Mộ Hàn, mặc dù Tiểu Nhã thích anh, nhưng Tiểu Nhã biết, Tiểu Nhã đã không còn xứng với anh Mộ Hàn nữa rồi."
Cô ta thật sự rất ngưỡng mộ với người phụ nữ đã kết hôn với anh Mộ Hàn.
Không ngờ người phụ nữ đó lại có thể khiến anh Mộ Hàn trước giờ luôn mặt không cảm xúc thích mình, đồng thời, cô ta bỗng cảm thấy tự ti.
Cô ta nghĩ, nếu cô ta không bị bắt cóc, có lẽ cô ta vẫn còn trong trắng.
Liệu anh Mộ Hàn có yêu mình không?
Đường Thanh Nhã cũng không chắc chắn.
Cô ta biết.
Cô ta biết trước giờ anh Mộ Hàn của cô ta luôn đối xử rất tốt với cô ta, nhưng anh không yêu cô ta.
Do đó anh Mộ Hàn rất yêu vợ mình đúng không?
"Tiểu Nhã..."
Tư Mộ Hàn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề cô ta có xứng với anh hay không.
Mặc kệ cô ta đã trải qua những gì thì cô ta vẫn luôn là người nhà của Tư Mộ Hàn anh.
Hình như Đường Thanh Nhã biết mình đã lỡ lời, nên lau nước mắt, cười nói: "Em biết mà, anh Mộ Hàn sẽ không ghét bỏ Tiểu Nhã."
Nhưng anh không còn thuộc về cô ta nữa.
Tim Đường Thanh Nhã không khỏi nhói đau.
Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy?
"Tiểu Nhã, cho dù anh đã kết hôn rồi thì em vẫn là người nhà của Tư Mộ Hàn anh."
Đây là điều duy nhất mà anh có thể bù đắp cho cô ta.
Đường Thanh Nhã nở nụ cười hơi miễn cưỡng với anh.
"Vâng, sau này em sẽ là người nhà của anh Mộ Hàn."
Trong lòng Đường Thanh Nhã rất khó chịu.
Trước giờ cô ta chẳng bao giờ muốn làm người nhà của anh Mộ Hàn.
Mà cô ta luôn muốn trở thành người phụ nữ của anh.
Nhưng bây giờ cô ta chẳng còn tư cách để nói những lời như thế nữa.
Bởi vì cô ta đã không còn trong trắng, làm sao cô ta có thể hy vọng xa vời rằng anh Mộ Hàn sẽ cần cô ta cơ chứ?