La An An ở trong phòng đang phân loại đồ đạc của Đường Ngọc khi còn sống, vừa thu dọn xong cái hộp cuối cùng, đang định đứng dậy rửa tay thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Cô ấy vội vàng rửa tay trước khi đi mở cửa.
Vừa mở cửa, còn chưa kịp nhìn xem ai đang đến thì một thân thể đã ngã vào vòng tay cô ấy.
Mùi thơm cơ thể quen thuộc này.
La An An không cần nghĩ cũng biết đó là ai.
Cô ấy vuốt lưng Nguyễn Tri Hạ, mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở của cô, bàn tay hơi khựng lại, trong lòng không khỏi giật giật, nhẹ giọng hỏi:
"Hạ Hạ ngoan của tớ tới rồi à, làm sao vậy? Đang êm đẹp sao lại khóc?"
Có lẽ là bởi vì La An An ôm quá ấm áp, hoặc là thanh âm của cô ấy quá dịu dàng, Nguyễn Tri Hạ chỉ cảm thấy sống mũi cay cay.
Nước mắt như được mở chốt, tuôn ra từng đợt dữ dội.
Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ khóc tê tâm liệt phế như vậy, La An An vội vàng ôm cô vào nhà, đóng cửa lại và đặt cô ngồi trên ghế sô pha.
Nguyễn Tri Hạ cứ khóc và khóc, rồi lại ngủ thiếp đi.
Dọa cho La An An sợ chết khiếp.
Cũng may cô vẫn còn thở, vì vậy La An An không phải gọi xe cứu thương.
La An An nhìn Nguyễn Tri Hạ ngủ thiếp đi trên đùi mình như một đứa trẻ, bất lực thở dài.
Khóc thương tâm như vậy, chắc trong lòng đau khổ lắm.
La An An lấy điện thoại di động ra và muốn gọi cho Tư Mộ Hàn để hỏi chuyện gì đã xảy ra với anh và Nguyễn Tri Hạ, tại sao Nguyễn Tri Hạ lại chạy đến bên cô ấy và khóc một cách thương tâm như vậy.
Tuy nhiên, cô ấy không thể gọi được cho Tư Mộ Hàn.
Đã thử hai lần nhưng vẫn không gọi được.
La An An dứt khoát không gọi nữa.
Cô ấy nghĩ thầm, chờ Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại, cô ấy hỏi cô là được rồi.
Nhưng mà…
Giấc ngủ của Nguyễn Tri Hạ hơi dài.
Lâu đến nỗi La An An không thể không đánh thức cô.
Nguyễn Tri Hạ bị La An An đánh thức.
Cô đã khóc nhiều đến nỗi mắt cô đã sưng tấy lên.
Mắt càng đau hơn.
Cô bóp chặt đôi mắt sưng tấy đau nhức của mình, nước mắt lưng tròng nhìn la An An, mím miệng ủy khuất: "An An, mắt tớ đau quá."
La An An buồn cười nhìn cô: "Khóc lâu như vậy, có thể không đau sao?"
Cô ấy nghiêng người thổi nhẹ cho cô một cái: "Như này đỡ hơn chưa?"
Nguyễn Tri Hạ chớp chớp mắt, vẫn cảm thấy khó chịu: "Không, còn đau."
La An An thực sự cạn lời, cô ấy quay người bước vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn tắm sạch sẽ, xả qua nước lạnh và vắt khô.
Sau đó cô ấy đi ra ngoài, đưa khăn tắm cho Nguyễn Tri Hạ: "Ở đây tớ không có túi chườm đá, cậu lấy cái này chườm đi."
Nguyễn Tri Hạ cầm lấy chiếc khăn và nở một nụ cười ấm áp với cô ấy, nhưng bởi vì đôi mắt cô sưng đỏ nên nụ cười này còn xấu hơn cả khóc.
La An An không thể chịu nổi: "Đừng cười nữa, cười còn xấu hơn cả khóc."
Nguyễn Tri Hạ gấp khăn tắm lại, dựa lưng vào ghế sô pha, ngẩng đầu lên, áp khăn tắm gấp lại lên mắt.
La An An nhìn cô, đưa tay chỉnh lại chiếc khăn vuông bị xiêu vẹo cho cô, hỏi:
"Nói đi, chuyện gì đã khiến cô Nguyễn của chúng ta khóc như vậy?"
Biết Nguyễn Tri Hạ lâu như vậy, đây hẳn là lần thứ hai La An An nhìn thấy cô khóc đau lòng như thế.
Lần thứ nhất là do nhìn thấy Tư Mộ Hàn bên người phụ nữ khác mà lầm tưởng rằng anh phản bội cô.
Vậy còn lần này thì sao?
Có gì to tát để khiến cô khóc thành như thế này thế?
Nguyễn Tri Hạ tựa lưng vào ghế sô pha, ngửa đầu lên, cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của cô ấy, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
"Chính mắt tớ nhìn thấy Tư Mộ Hàn và Đường Thanh Nhã hôn nhau."
Giọng nói của Nguyễn Tri Hạ rất bình tĩnh, giống như cô đang nói rằng chuyện người đàn ông của cô hôn người phụ nữ khác không liên quan gì đến cô.
La An An vừa nghe xong, lập tức không tin: "Không thể nào? Trông Tư Mộ Hàn cũng không phải loại người nửa vời như vậy mà? Có thể có hiểu lầm gì không?"
Nguyễn Tri Hạ tự giễu bĩu môi: "Tớ cũng hi vọng là hiểu lầm, nhưng tớ thật sự đã chính mắt nhìn thấy."
La An An cảm thấy mình như đang bị ác mộng.
Tư Mộ Hàn quan tâm đến Hạ Hạ nhiều như thế nào, bọn họ đều có thể nhìn ra được.
Làm sao anh có thể hôn người khác được chứ?
Chẳng lẽ Đường Thanh Nhã lại dùng mưu kế để châm ngòi ly gián sao?
La An An im lặng hồi lâu.
Sau đó, cô ấy nghiêm túc hỏi Nguyễn Tri Hạ.
"Hạ Hạ, cậu chắc chắn đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn hôn Đường Thanh Nhã à, không phải Đường Thanh Nhã hôn Tư Mộ Hàn ư?"
Nguyễn Tri Hạ chớp mắt, dường như không hiểu lời nói của La An An.
Không phải cũng là hôn sao?
Nguyễn Tri Hạ không hiểu La An An hỏi như vậy có ý gì.
Nhìn cô như vậy, La An An biết cô nhất định không hiểu.
"Mặc dù cả hai đều là nụ hôn, nhưng chúng có ý nghĩa khác nhau." Cô ấy giải thích: "Nếu Tư Mộ Hàn hôn Đường Thanh Nhã, điều đó có nghĩa là anh ấy có tình cảm với Đường Thanh Nhã, nhưng nếu Đường Thanh Nhã hôn Tư Mộ Hàn, thì không thể loại trừ khả năng đó là cưỡng hôn."
"Cậu nghĩ đi, Tư Mộ Hàn yêu cậu như vậy, anh ấy sẽ chủ động hôn người phụ nữ khác sao?"
Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu, gật đầu như hiểu ý: "Anh ấy đúng là nói rằng Đường Thanh Nhã đã hôn anh ấy, nhưng anh ấy đã cởi áo ra."
La An An thở dài, nhìn Nguyễn Tri Hạ, đột nhiên có cảm giác như nhìn một đứa ngốc đang yêu, cô ấy hỏi.
"Hạ Hạ, vừa rồi cậu nói Tư Mộ Hàn hiện tại đang ở bệnh viện, anh ấy còn bị thương đúng không."
Nguyễn Tri Hạ gật đầu, không hiểu lắm: "Đúng vậy, anh ấy đang bị thương."
La An An vỗ tay và nói với vẻ mặt rõ ràng:
"Chính là như vậy. Tư Mộ Hàn bị thương, còn ở bệnh viện. Cho dù cởi áo, cũng chưa hẳn là làm chuyện xấu, có lẽ là đổi thuốc thì sao?"
Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ một chút, cảm thấy những gì La An An nói cũng có lý
Nhưng mà…
"Làm sao có thể có trùng hợp như vậy?" Nguyễn Tri Hạ nói.
La An An cũng nói: "Không, trên đời này không có sự trùng hợp nào như vậy cả, trừ phi là do con người tạo ra."
Một cây duy nhất đã đánh thức người trong mộng, Nguyễn Tri Hạ đổ mồ hôi lạnh.
"Ý của cậu là, Đường Thanh Nhã cố ý làm cho tớ xem, châm ngòi ly gián tớ và Tư Mộ Hàn ư!"
La An An vỗ vai cô, cảm thấy có chút thành tựu: "Chính là như thế."
Nhưng trước khi Nguyễn Tri Hạ có thể trả lời, cô ấy đã nói một cách khó hiểu:
"Hạ Hạ, theo lý mà nói, cậu có thể lập tức đoán ra mà, làm sao có thể bị một thủ đoạn mèo xào lừa như vậy chứ?"
Nguyễn Tri Hạ nhất thời im lặng, không nói gì cả.
Đúng vậy, ngay cả An An cũng nhìn ra đây là âm mưu của Đường Thanh Nhã nhằm chia rẽ cô và Tư Mộ Hàn, lúc đó tại sao cô lại không nhìn thấu chứ?
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy rằng cô thực sự ngu ngốc.
Thế mà cô lại rơi vào bẫy của Đường Thanh Nhã, lại còn gây lộn với Tư Mộ Hàn như thế này.
Thậm chí còn để Tư Mộ Hàn trong bệnh viện và chạy ra ngoài một mình.