Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn với đôi mắt đẫm lệ, ánh mắt có phần oan ức nhìn anh, giọng nói vang lên nghe rõ sự buồn bực bên trong:
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tại sao cả đám các người ai cũng gạt em?"
Tư Mộ Hàn nhìn dáng vẻ muốn khóc nhưng không thể khóc của Nguyễn Tri Hạ, lòng anh đau vô cùng.
Anh ôm chặt cô, khẽ nói: "Hạ Hạ, không có chuyện gì hết. Anh sẽ xử lý mọi chuyện thật tốt."
Khoảnh khắc này, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nổi giận đẩy anh ra.
“Em muốn anh nói cho em biết! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Tại sao lại không cho cô bước chân ra khỏi cửa?
Tư Mộ Hàn cảm xúc đan xen lẫn lộn, thất vọng, buồn phiền và cả khó chịu.
Anh thật sự không biết nên nói với cô thế nào cho đúng nữa.
Tư Mộ Hàn vẫn trầm mặc không nói gì.
Nguyễn Tri Hạ lại càng giận, cô quát to: "Anh mở miệng nói chuyện mau!"
“Có phải anh nhất quyết muốn em phải đích thân đi điều tra, anh mới chịu mở miệng nói rõ mọi chuyện với em đúng không? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi?"
“Hạ Hạ, em đừng kích động quá. Anh có thể nói em nghe, nhưng em phải hứa với anh, nhất định phải bình tĩnh."
Tư Mộ Hàn biết anh không giấu cô được nữa.
Giờ cũng chỉ còn cách nói có nghe.
Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, mở miệng: "Anh nói đi."
Tư Mộ Hàn dắt cô tới ngồi xuống ghế sô pha.
Trước tiên phải khiến cô bình tĩnh lại đã.
Sau đó, anh chậm rãi mở miệng, nói: "Hạ Hạ, video của mẹ em đã bị người ta đưa ra ánh sáng."
Nguyễn Tri Hạ lập tức đứng phắt dậy: "Cái gì?!”
Tại sao lại có chuyện như thế?
Tư Mộ Hàn kéo cô ngồi xuống, bất mãn nhìn cô nói: "Em đã hứa với anh, phải bình tĩnh."
Nguyễn Tri Hạ cố gắng ép bản thân phải thật bình tĩnh, cô ngồi im lặng, dường như đã bình tĩnh hơn rồi.
“Là cải video chúng ta xem trước đó sao?"
Giọng nói cô có phần run rẩy.
Rốt cuộc là ai thiếu đạo đức như thế chứ, nhẫn tâm ra tay hãm hại mẹ cô.
Tư Mộ Hàn khẽ lắc đầu: "Không phải."
Nguyễn Tri Hạ ngẩn người, nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu: "Không phải?"
“Vậy ý anh là, vẫn còn video khác sao?"
Nét mặt Tư Mộ Hàn có phần hơi nghiêm trọng: "Đoạn video bị đưa ra ngoài ánh sáng đó chắc hẳn là đoạn sau của video chúng ta xem trước đó."
“Người trên mạng đang ngộ nhận mẹ em là em."
Đoạn video được tung lên mạng đó khác xa so với video mà bọn anh đã xem trước đó, ít nhất thì cái video bọn anh từng xem còn có chừng mực nhất định.
Còn đoạn video này hiện rõ mặt mẹ vợ, hình ảnh cũng rõ ràng sắc nét...
Mà Hạ Hạ với mẹ vợ hồi trẻ lại quá giống nhau.
Cũng vì lẽ đó nên ngay sau khi đoạn video được công khai ra ngoài, mọi người lập tức mổ xẻ phân tích.
Nhận sai người trong video là Hạ Hạ.
Đây cũng chính là lý do vì sao anh nhất quyết không để có bước chân ra khỏi cửa.
“Tại sao lại như vậy được?” Nguyễn Tri Hạ giống như đã chịu một cú đả kích nào đó: "Tư Mộ Hàn, tại sao lại như vậy? Rốt cuộc là ai đã hãm hại mẹ em?"
Hết lần này tới lần khác.
Quá đáng thật sự!
“Hạ Hạ, anh cảm thấy mục đích của đối phương không hẳn là muốn hủy hoại danh dự của mẹ vợ đầu, mà là muốn hủy hoại em thì đúng hơn."
Tư Mộ Hàn nói lại cho đúng.
Đối phương đã cắt bỏ đoạn váy cưới.
Mục đích chính là để người khác không phân biệt được người trong video là ai.
Cho nên anh càng chắc chắn.
Người mà đối phương đang nhắm tới chính là Hạ Hạ.
Người đó muốn hủy hoại Hạ Hạ.
Anh đã cho người đi điều tra.
Nhất định sẽ nhanh chóng tra ra đầu đuôi chuyện này!
“Huỷ hoại em?” Nguyễn Tri Hạ buồn bực hỏi lại.
Không lẽ cô từng đắc tội với ai sao?
Tại sao đối phương lại muốn cô bị người đời chửi rủa chứ?
Lại còn muốn hãm hại cả mẹ cô nữa.
Thật sự bất lực.
Cũng vì chuyện dư luận, Tư Mộ Hàn kiên quyết không đồng ý để cô tiếp tục đi làm, anh sợ cô bị người nào đó có ác ý hãm hại.
Nhìn Tư Mộ Hàn vẫn kiên trì không cho mình đi làm, Nguyễn Tri Hạ cũng chỉ đành bất lực thở dài mà thỏa hiệp với anh.