Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta không thể không thừa nhận, người phụ nữ kia đứng bên cạnh Tư Mộ Hàn vô cùng lóa mắt, khiến cho người ta không rời mắt được.

Cô gái này thật sự rất xinh xắn.

Đường Thanh Nhã hơi cúi mắt, giấu đi cái nhìn ghen ghét trong ánh mắt, nhẹ nhàng đáp lời:

“Tôi đang nấu bữa sáng cho hai người.”

Nguyễn Tri Hạ lập tức nhíu mày, hơi buồn bực:

“Trong nhà không phải có giúp việc sao? Sao lại có thể để cô nấu bữa sáng cho chúng tôi được chứ.”

Đường Thanh Nhã dịu dàng cười nói: “Không sao, dù sao tôi cũng nhàn rỗi mà.”

“Hơn nữa trước kia lúc anh Mộ Hàn đi học ở ngoài cũng là tôi nấu bữa sáng rồi mang qua cho anh ăn.”

Đường Thanh Nhã nói rất thuận miệng, dường như không hề cảm thấy có gì không ổn.

Lời nói rất bình thản, hoàn toàn không giống như cố ý nói cho Nguyễn Tri Hạ nghe.

Nguyễn Tri Hạ vừa nghe thấy vậy.

Lập tức mỉm cười sâu xa.

Cái gì mà trước kia đều là cô ta nấu bữa sáng cho Tư Mộ Hàn.

Quả thực là tràn đầy sự khiêu khích.

Sợ cô không biết cô ta tới đây cướp người đàn ông của cô không bằng.

Xem ra cô muốn đối xử tốt với người ta nhưng chưa chắc người ta đã muốn như vậy.

Hình như cô ta vẫn chưa nguội lòng nhỉ?

Lại còn ra vẻ nữa.

Nguyễn Tri Hạ nhìn ánh mắt của Đường Thanh Nhã, không khỏi nghĩ ngợi sâu xa.

Ai mà không biết diễn kịch chứ?

Xem xem ai diễn tốt hơn ai.

Nguyễn Tri Hạ lấy ra khí thế chính cung, đáp lại theo phép lịch sự:

“Sao mà như vậy được?”

“Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại.”

“Huống hồ bây giờ cô còn đang bệnh.”

“Nói thế nào cũng không nên để cô tới nấu bữa sáng cho chồng tôi được.”

Giọng của Nguyễn Tri Hạ lúc nói đến chồng tôi quả thực ngọt ngào chết người.

Tư Mộ Hàn: “…”

Mùi ghen tuông nồng nặc.

Sau đó Nguyễn Tri Hạ lại nhìn về phía hai người giúp việc đứng đằng sau Đường Thanh Nhã, hơi quát lên:

“Các cô chăm sóc cô Nhã kiểu gì vậy, sao có thể để một người đang ốm tới làm bữa sáng hả, nếu cô Nhã mệt mỏi xem tôi trị mấy người ra sao.”

Bộ dạng Nguyễn Tri Hạ hết lòng suy nghĩ cho Đường Thanh Nhã.

Đại Nha Tiểu Nha: “…”

Đường Thanh Nhã: "..."

Sắc mặt ba người đều hơi khó coi.

Đường Thanh Nhã lại càng rõ ràng hơn.

Khuôn mặt cô ta hơi sượng lại, cười nói: “Hạ Hạ, không sao đâu, bữa sáng có một chút thôi, tôi làm được.”

Nguyễn Tri Hạ làm như rất ngạc nhiên nói:

“Thế cũng không được. Cô là em gái chồng tôi, mặc dù không phải ruột thịt, vậy cũng là em gái ngoan của anh ấy, sao có thể để cô nấu cơm được chứ.”

Vừa nói, Nguyễn Tri Hạ lại nhìn về phía Đại Nha Tiểu Nha đang ngây ngốc, trầm giọng nói:

“Hai người các cô ngây ra đó làm gì, còn không mau cởi tạp dề cho cô Nhã đi?”

Đường Thanh Nhã nghe thấy lời này của Nguyễn Tri Hạ, nụ cười chợt trở nên gượng gạo.

Em gái?

Ai muốn làm em gái?

Trong lòng Đường Thanh Nhã cực kì tức giận.

Đại Nha Tiểu Nha nghe vậy cũng không lập tức tiến lên cởi tạp dề của Đường Thanh Nhã mà quay sang nhìn Tư Mộ Hàn.

Dường như cảm thấy Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn không xứng sai sử bọn họ.

Nguyễn Tri Hạ thấy vậy, ánh mắt bỗng chốc trở nên lạnh lùng. Cô nheo mắt hừ lạnh một tiếng.

“Sao thế? Các cô cảm thấy nữ chủ nhân tôi đây không xứng sai bảo mấy cô à?”

Tư Mộ Hàn nghe thấy lời này của Nguyễn Tri Hạ, sắc mặt nháy mắt sa sầm. Ánh mắt u ám của anh trừng mắt nhìn Đại Nha Tiểu Nha đầy vẻ sắc bén.

Giọng nói u ám đến cực độ: “Lời Hạ Hạ nói cũng là lời tôi nói. Không muốn nghe thì bây giờ cút cho tôi!”

Đường Thanh Nhã lập tức kinh ngạc nhìn Tư Mộ Hàn, dường như không nghĩ tới việc anh lại dung túng cho Nguyễn Tri Hạ như vậy.

Phải biết rằng Đại Nha Tiểu Nha chính là người lớn lên từ nhỏ với anh, không giống như những người giúp việc khác.

Chỉ bởi vì bọn họ không nghe lời Nguyễn Tri Hạ, anh liền muốn đuổi bọn họ đi.

Đường Thanh Nhã bỗng nhiên ý thức được Tư Mộ Hàn thật sự rất coi trọng Nguyễn Tri Hạ.

Ánh mắt cô ta không khỏi ảm đạm đi rất nhiều.

Hai người Đại Nha Tiểu Nha nhìn nhau, sắc mặt đều rất khó coi.

Dường như cũng không nghĩ tới việc Tư Mộ Hàn sẽ vì Nguyễn Tri Hạ mà muốn đuổi bọn họ.

Trong lòng bọn họ nhất thời dâng lên sự phẫn hận với Nguyễn Tri Hạ nhưng lại không dám bộc lộ ra.

“Vâng thưa mợ chủ.”

Bọn họ có chút không tình nguyện bước lên trước giúp Đường Thanh Nhã cởi tạp dề ra.

Sau đó lùi sang một bên, đứng ở đó yên phận không nhúc nhích.

Một mình Đường Thanh Nhã đứng bên kia, vẻ mặt vô thức lại khiến cho người ta cảm thấy một sự yếu đuối không có ai giúp đỡ.

“Hạ Hạ, tôi chỉ muốn nấu cho anh Mộ Hàn chút gì đó thôi, cô thật sự không cần làm như vậy đâu…”

Đường Thanh Nhã nhìn Nguyễn Tri Hạ, giọng nói yếu ớt đang nói đến đoạn sau lại có gì đó muốn nói rồi thôi.

Cô ta nhìn lại Nguyễn Tri Hạ thật cẩn thận, sau đó ánh mắt lại lóe lên nhìn Tư Mộ Hàn, bộ dạng tủi thân như thể Nguyễn Tri Hạ đang gây khó dễ cho cô ta vậy.

Tư Mộ Hàn nhìn vẻ mặt này của Đường Thanh Nhã, ánh mắt không khỏi tối sầm hơn rất nhiều.

Xem ra cô ta thật sự đã thay đổi.

Đáy mắt Tư Mộ Hàn chợt xẹt qua một tia thất vọng.

Anh thu mắt, mở miệng lên tiếng: “Tiểu Nhã, Hạ Hạ nói rất đúng, cơ thể em còn chưa khỏe, không cần chuẩn bị bữa sáng cho bọn anh sớm thế đâu.”

Đường Thanh Nhã giật mình sau đó mới nhận ra lời này của Tư Mộ Hàn có ý gì. Cô ta khẽ cắn môi, đáy mắt dâng lên một tầng hơi nước mờ mờ.

Trong giọng nói của cô ta có chút nức nở: “Em xin lỗi anh Mộ Hàn, là em nhiều chuyện rồi.”

Bộ dạng muốn khóc không khóc được của Đường Thanh Nhã, nhìn thấy mà thương lại khiến cho người ta đau lòng.

Nguyễn Tri Hạ nhìn Đường Thanh Nhã như vậy, trong lòng chỉ cười khẩy, lại tiếp tục rồi.

Tư Mộ Hàn thấy mình chỉ mới thuận miệng nói một câu mà Đường Thanh Nhã đã sắp khóc.

Trong lòng anh không khỏi hơi bực dọc, đồng thời lại có chút cạn lời, anh trấn an một cách cứng nhắc.

“Tiểu Nhã, em đừng khóc, anh không có ý đó.”

Tư Mộ Hàn thật sự đau đầu, anh không hiểu tại sao con gái động một tý là rơi nước mắt.

Giống như làm bằng nước vậy, nói khóc là khóc.

Anh thật sự không biết dỗ con gái kiểu gì.

Đường Thanh Nhã nghe Tư Mộ Hàn nói vậy, trái tim càng thêm đau đớn.

Cô ta mím môi, nước mắt đã chực trào ra.

“Anh Mộ Hàn, anh không cần nói nữa, là em không tốt, không nghĩ nhiều như vậy.”

Đường Thanh Nhã vừa nói, cảm thấy hổ thẹn khó xử liền xoay người chạy ra ngoài.

Tư Mộ Hàn: "..."

Nguyễn Tri Hạ: "..."

Đại Nha Tiểu Nha nhìn thấy Đường Thanh Nhã khóc lóc bỏ chạy ra ngoài, không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ một cái.

Ánh mắt kia như thể Nguyễn Tri Hạ là hồ ly tinh chia rẽ tình cảm của Đường Thanh Nhã với Tư Mộ Hàn vậy.

“Hai người mau đuổi theo Tiểu Nhã, đừng để cô ấy ra ngoài.”

Tư Mộ Hàn lập tức bảo Đại Nha Tiểu Nha đuổi theo Đường Thanh Nhã.

Hai người nhanh chóng chạy theo ra ngoài.

Trong phòng giờ chỉ còn lại hai người Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn đau đầu vỗ trán, thật sự không biết nên đối xử với Đường Thanh Nhã thế nào cho phải.

Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn, ngón tay nhỏ chọc chọc vào ngực anh, trong lòng hơi rầu rĩ khó chịu.

“Trước kia cô ta thường xuyên đưa đồ ăn cho anh à.”

Tư Mộ Hàn nhìn bộ dạng ghen tuông của cô, không khỏi thở dài một hơi. Anh không chút để ý nắm lấy ngón tay cô, nhẹ nhàng xoa.

“Đó là lúc trước thôi.”

Nguyễn Tri Hạ hừ lạnh, rút ngón tay về nhìn anh, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp.

“Có vẻ cuộc sống trước kia của anh rất vui vẻ nhỉ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK