“Đây là do cô tự chuốc lấy đấy nhé” Tư Mộ Hàn đột nhiên bật cười, cười một cách u ám và nguy hiểm.
Nguyễn Tri Hạ nhìn nụ cười xấu xa của anh, lập tức cảm thấy một cơn ớn lạnh như chạy dọc theo sống lưng.
Cô vô thức buông anh ra.
Thậm chí cơ thể còn không tự chủ được mà trượt ra khỏi đùi Tư Mộ Hàn, chuẩn bị tháo
chạy.
Thế nhưng...
Một bàn tay to lớn nhanh chóng tóm lấy cổ tay cô.
Tư Mộ Hàn dùng sức, cô lập tức ngã vào lồng ngực anh.
Mũi chạm mũi, bao quanh là hơi thở lạnh lẽo bức người của Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ thở hổn hển, trái tim nhỏ đang đập loạn xạ trong lồng ngực.
Cô ngước mắt lên, đôi mắt long lanh gợn sóng nhìn Tư Mộ Hàn với vẻ mơ hồ, trong mắt hiện lên một chút mông lung, một chút sợ hãi.
2
Thấy trong đôi mắt hẹp dài của Tư Mộ Hàn toàn là vẻ chiếm hữu, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên thấy hơi sợ hãi.
Cô lắp bắp: “Tôi... tôi...”
Dường như cô đã làm một việc cực kỳ sai lầm!
“Cô có biết, cô của bây giờ thực sự khiến người ta muốn ăn tươi nuốt sống cô không?”
Một tay Tư Mộ Hàn nâng má cô lên, lòng bàn tay vuốt xe xoa nắn làn da cô, tê tê ngứa ngứa khiến người thấy hơi không quen.
Nguyễn Tri Hạ khẽ mím môi lại, đang muốn nói gì đó: “Tôi...”
Nhưng cô vừa mở miệng thì một bóng đen đã bất ngờ đổ xuống, đôi môi cô bị anh ngậm lấy.
Sự nóng ấm trên môi cùng mùi vị hương bạc hà thanh mát giữa môi và răng.
Anh lại hôn cô rồi.
Nguyễn Tri Hạ chớp mắt, nhìn người đàn ông đang gần trong gang tấc, hơi thở có chút rối loẠn.
Vẫn là nụ hôn ngang ngược và mạnh mẽ đó, ngang ngược đến mức khiến người ta khó có thể thích ứng được.