Không hiểu sao màu đỏ này khiến Nguyễn Tri Hạ nhớ đến đêm tân hôn kia, cũng là màu đỏ như vậy.
Nguyễn Tri Hạ có vẻ xấu hổ.
Không biết má Lâm đang làm gì đây?
“Má Lâm, cái này đỏ quá rồi ấy, hay là đổi cái khác đi?”
Màu đỏ này quá phô trương rồi, cô vẫn muốn khiêm nhường thôi.
“Không đỏ, không đỏ”
Má Lâm vội vàng đẩy Nguyễn Tri Hạ vào phòng thay đồ, không cho cô có cơ hội mở miệng.
Nguyễn Tri Hạ đành phải đi vào thay.
Đương nhiên khi Nguyễn Tri Hạ bước ra, mắt Má Lâm sáng lên ngay lập tức.
Làn da Nguyễn Tri Hạ trắng như tuyết, mặc chiếc váy màu đỏ này vào càng khiến làn da sáng hơn. Thiết kế của phần ngực áo hơi bảo thủ nhưng lại để lộ xương quai xanh ngọt ngào và bờ vai tròn trịa khiến vừa nhìn thoáng qua cô càng toát lên vẻ thuần khiết và quyến rũ.
Mái tóc đen như rong biển của cô không buộc lên mà để xoã xuống đến ngang lưng, mái tóc dày đen nhánh, tựa như thác nước chảy thẳng xuống thắt lưng cô.
Dưới sự phụ hoạ của chiếc váy, các đường nét trên khuôn mặt tinh xảo càng thêm quyến rũ động lòng người, càng khiến cô thêm rực rỡ.
Đôi mắt to trong veo như mặt nước khẽ chớp, như thể biết nói và nhìn xuyên thấu lòng người khiến người ta không khỏi mê mẩn trước cô.
Má Lâm cứ ngây người nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ thấy má Lâm cứ nhìn mình không chớp mắt thì đưa tay vẫy Vẫy trước mặt bà ấy: “Má Lâm?”
Má Lâm định thần lại và khen nức nở: “Mợ chủ, cô mặc bộ váy này giống y như được thiết kế riêng cho cô vậy, thật là đẹp quá.”
Vòng eo nhỏ nhắn, không dự ra một tấc nào.
Mái tóc dài đến eo, duyên dáng yêu kiều.
Làn da trắng mĩ miều, dáng người thon thả.
Môi hồng răng trắng, nụ cười diễm lệ.
Đây đúng là nàng tiên nhỏ bước ra từ trong tranh.
Nguyễn Tri Hạ không soi gương nên không biết mình xinh đẹp đến cỡ nào, chỉ cười mà không nói gì.
Bản thân cô tự biết rõ nhan sắc của chính mình.
Tuy không phải là khuynh quốc khuynh thành nhưng ngũ quan của cô rất đẹp, tự cô đánh giá là cũng không tệ.
Dù sao thì mẹ cô cũng là một người đẹp nên bản thân cô không thể kém hơn được.
Sau đó má Lâm đã tìm cho Nguyễn Tri Hạ mấy đôi giày cao gót màu đỏ, nhưng cuối cùng Nguyễn Tri Hạ đã từ chối.
Đỏ rực từ đầu đến cuối, làm như là đám cưới vậy đó?
Nguyễn Tri Hạ chỉ đành cười cười, cuối cùng chọn một đôi giày đế thấp màu bạc đính kim cương ở trên kệ rồi mang vào.
Cô cao một mét bảy ba nên không muốn đi giày cao gót nữa, như vậy sẽ khiến cô trông như một gốc đại thụ, xấu xí chết đi được.
Giày đế thấp thoải mái và dễ đi, cô thích nhất.
Khi Tư Mộ Hàn đi vào thì má Lâm đang sửa sang lại kiểu tóc cho Nguyễn Tri Ha.
Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ như đã thay đổi thành một người khác thì ngay cả Tư Mộ Hàn đã quen nhìn thấy nhiều người đẹp cũng không khỏi kinh ngạc.
Người phụ nữ này giống như một kho báu, luôn mang đến cho người khác những điều bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô mặc màu đỏ, nhưng ăn mặc lộng lẫy như vậy thì là lần đầu tiên.
Bộ lễ phục dạ hội lần trước hơi tối màu, không tôn lên được khí chất thật sự của cô.
Lần này chiếc váy dạ hội như được thiết kế riêng cho cô, đã phô diễn hết những ưu điểm từ trong cốt cách của cô.
Khiến cô xinh đẹp lộng lẫy, giống như bước ra từ trong tranh vậy.
Tư Mộ Hàn khẽ hắng giọng, che giấu đi nhịp tim không yên phận đang đập liên hồi mà hỏi má Lâm: “Xong rồi chứ?”
“Xong rồi xong rồi, có thể đi được rồi.”
Má Lâm vui vẻ khôn xiết.
Vẻ mặt này giống y như bà ấy đang gả con gái của mình vậy.
Nguyễn Tri Hạ nhìn vẻ mặt kích động của má Lâm mà cảm thấy thật bất lực.
Má Lâm thật là đáng yêu quá đi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn và thấy anh cũng không ăn mặc xuề xoà như mọi khi. Anh mặc một bộ đồ vest, bên trong là chiếc áo sơ mi màu trắng được cắt may khéo léo, chiếc cà vạt sẫm màu và mặc chiếc quần tây màu đen.
Mái tóc cũng được chải chuốt tỉ mỉ và quan trọng hơn là trên mặt anh còn có chiếc mặt nạ vòng cung màu bạc.