Nguyễn Tri Hạ ngồi trên giường, nhàm chán xem tivi.
Đã hơn tám giờ tối rồi.
Sao người đàn ông kia còn chưa về? Muốn cô đói chết thật hả?
Đồ đàn ông xấu xa, chết tiệt, giam cầm cố thì thôi đi, giờ còn định ngược đãi cô nữa hả?
Nhưng không hiểu vì sao, từ nãy tới giờ tâm trạng cô cứ bồn chồn không yên hoài.
Không biết có phải vì đói không nữa.
Cô cảm thấy tim đập nhanh hơn, mí mắt cũng không ngừng giật, khó chịu cực kỳ.
Lúc này, trên TV đang phát một bản tin thời sự.
"Sau đây là một đoạn tin vắn về tình hình giao thông ở Hàng Thành. Vào lúc 19 giờ 49 phút tối nay, ở ngã tư đường quốc lộ Hàng Thành đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông"
"Một chiếc xe buýt vì mất khống chế đã đâm thẳng vào một chiếc Porsche, sau đó vợt ra khỏi rào chắn, rơi vào Hàng Hồ, hiện vẫn đang trục vớt tài xế và chiếc xe.
Còn chiếc Porsche thì đâm trúng hàng rào ven đường, may mắn tránh thoát một kiếp.
Theo ghi nhận của phóng viên tại hiện trường, chủ nhân chiếc Porsche là cậu tư nhà họ Lãnh Lãnh Thiếu Khiêm, một trong bốn gia tộc lớn ở Hàng Thành, hơn nữa trên xe còn có một người đàn ông thần bí khác.
Trải qua sự kiểm chứng của chúng tôi, người đàn ông đó chính là cháu đích tôn của nhà họ Tư, nhà giàu số một Hàng Thành, Tư Mộ Hàn.
Hiện tại cả hai đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu."
Sau khi Nguyễn Tri Hạ nghe xong bản tin vắn của nữ MC trong TV, cả người ngây ra như phỗng.
Cô đần độn xoay đầu đi, nhìn chằm chằm vào màn hình TV, tựa như không thể tin nổi lỗ tai mình nữa.
Cô vừa nghe thấy cái gì vậy?
Tư Mộ Hàn xảy ra tai nạn xe cộ?
Hiện tại đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu?
Nguyễn Tri Hạ gần như phản ứng lại ngay lập tức, cả giày còn chưa kịp mang đã vội vàng kéo cửa phòng, vọt thẳng xuống lầu.
Cô mở cổng lớn, liều mạng xông ra ngoài.
Vệ sĩ canh giữ ngoài cửa vội cản cố lại: "Cô chủ, cậu chủ có lệnh, cô không được phép ra ngoài!"
Nguyễn Tri Hạ trợn mắt tức giận nhìn hai người, phẫn nộ quát lớn: "Trảnh ra, tôi muốn ra ngoài!"
Vừa nghĩ tới bây giờ Tư Mộ Hàn đang nằm trong bệnh viện chờ cấp cứu, không biết thương thế thế nào, Nguyễn Tri Hạ bỗng cảm thấy hốt hoảng vô cùng.
Lúc hay tin anh đã xảy ra chuyện, không thể không thừa nhận rằng tức giận cái gì, oán hận cái gì, tất cả đều tan thành mây khói, bây giờ cô chỉ muốn lập tức bay thẳng đến bên cạnh người đàn ông kia thôi.
Cô muốn thấy anh khỏe mạnh, lành lặn không bị thương tích gì đứng trước mặt cô.
Chỉ cần anh vẫn ổn, không xảy ra chuyện gì, cô sẽ không giận anh nữa.
"Thật xin lỗi thưa có chủ, không có sự chấp thuận của cậu chủ, cô không thể ra khỏi biệt thự, dù chỉ là nửa bước."
Mặt mày vệ sĩ vẫn lạnh lùng như cũ, giang tay cản cô.
Nguyễn Tri Hạ giận tới nỗi hai mắt đỏ ngầu lên.
"Các cậu tránh ra, tôi phải tới bệnh viện, tôi muốn đi tìm Tư Mộ Hàn."
Trong giọng nói của cô mang theo sự khủng hoảng và sợ hãi.
"Thật xin lỗi."
Vệ sĩ không hề nhường bước, Nguyễn Tri Hạ gấp đến độ giậm chân.
Cuối cùng như nghĩ ra cách gì đó, cô vội vàng xoay người đi vào phòng bếp.
Khi đi ra, trên tay cô đã nhiều thêm một con dao nhỏ để gọt trái cây.
Cô kề dao gọt trái cây lên cổ mình, miệng quát lớn: "Nếu các cậu không nhường bước, mở cửa cho tôi ra ngoài, để xem các cậu giải thích thế nào với cậu chủ!"
Nói xong cô dí sát con dao gọt trái cây vào cổ mình.
"Cô chủ, mời."
Lần này vệ sĩ thật sự không dám ngăn cản cô nữa, vội vã nhường đường.
Nguyễn Tri Hạ thấy vậy, thả dao xuống, bật người vợt thẳng ra ngoài.
Cô chạy tới ven đường, vẫy một chiếc taxi lại, báo tên bệnh viện mà Tư Mộ Hàn đang ở, sau đó ngồi lặng trên xe.
Lòng cô không bình tĩnh nổi nữa, tay không ngừng run rẩy, hốc mắt ửng hồng hết cả.
"Cô gái, cô bị người khác bắt nạt sao?"
Tài xế taxi thấy cô chạy chân trần ra đường, bộ dạng như vừa bị ai ức hiếp còn tưởng làm rằng cô bị người khác tập kích nữa.
"Bác tài à, không biết bác có thể lải nhanh một chút được không"
Nguyễn Tri Hạ không trả lời câu hỏi của ông ta, chỉ bảo ông ta chạy nhanh hơn một chút.
Thấy Nguyễn Tri Hạ không chịu nói, tài xế cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể nhấn ga, tức tốc rời đi.